Người đệ tử này cũng không hồ đồ, nhưng lúc này lại không nhớ rõ diện mạo đối phương, Thượng Thiện chân nhân trầm ngâm chốc lát, đột nhiên da đầu tê dại: “Ma hàng chợt hiện, thiên hạ đại loạn, vận mệnh, cơ duyên, chẳng lẽ, chẳng lẽ người này là, Thiên…” Những từ còn lại nghẹn trong miệng ông ta, Khải Dẫn nghe không rõ lắm, đang muốn hỏi, Thượng Thiện chân nhân đã bắt đầu giục: “Nói thêm gì nữa, nói cho ta nghe.”
“Nói ta và Lãng Uyển động hữu duyên, bên trong có vật ta cần, còn nói Thanh Liên sẽ sống lại.” Lúc này Khải Dẫn nản lòng thoái chí, vừa nói xong, liền bái phục xuống: “Sư tôn, đồ nhi bất hiếu, được sư tôn chỉ điểm nhiều năm, bây giờ...”
“Khoan đã!” Thượng Thiện chân nhân nghiêm nghị cắt ngang lời hắn, chỉ vào hắn: “Hữu duyên với Lãng Uyển động? Nhưng có vật con cần, nhưng, bây giờ tam đại chí bảo Sinh Tử bàn của Lãng Uyển động đã thất lạc, Lạc Hà châu đã bị ta tạm thời dùng để phong ấn hạp cốc, chẳng lẽ, chẳng lẽ là Phong Thần bảng…”
Rốt cuộc Thượng Thiện chân nhân đoán được chỗ mấu chốt, lúc này trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, tâm trạng phập phồng bất định. Ông ta bấm đốt ngón tay, chau mày, hồi lâu sau mấy đệ tử cũng không dám lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ông ta, Thượng Thiện chân nhân thở dài, sau một lúc mới tỉnh táo, đưa tay sờ râu trên mặt:
“Quả nhiên như thế, ngày đó vi sư chỉ biết mệnh cách con kỳ lạ, nhưng không tính ra được.” Ông ta trầm ngâm chốc lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699668/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.