Bây giờ, Bách Hợp vui vẻ nhoài người lên con ngựa của cô, mặc một bộ váy vải bình thường, tóc dài được buộc lỏng phía sau, không còn trâm cài tóc tao nhã mà phiền phức trước kia, không trang điểm rực rỡ, nhưng để lại ấn tượng cho người khác đặc biệt sâu sắc. Diệp thế tử nói không nên lời, hắn không ngờ rằng ngày đó mình ở trên lưng ngựa, nhìn xuống cô thờ ơ lạnh nhạt… đến ngày hôm nay, chỉ mới trải qua mấy năm, bản thân mình lại trở thành tù nhân, cô ngồi trên lưng ngựa, nhìn mình cười nhạo. Đúng là thời gian xoay chuyển, báo ứng đã đến rồi.
Nghĩ đến lời nói trước đó của cô, Diệp thế tử có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vô dụng như Chu gia mà nuôi dưỡng được người con gái có kiến thức như vậy. Mang tâm tư của Hoàng đế nói ra không sai chữ nào, làm hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng chính hắn cũng không biết mình đang tiếc điều gì, chỉ là trong lòng loáng thoáng cảm thấy rất thảm hại, nhưng không hi vọng bị cô làm mất thể diện. Hôm nay nếu đổi lại là chính mình bị kéo xuống ngựa, hắn vẫn có thể chịu nhục mà giả vờ đầu hàng, nghĩ biện pháp thoát khỏi hoàn cảnh xấu. Nhưng nếu như biết được ngày đó mình chỉ là quân cờ trong tay người khác, thì loại nhục nhã so với bất kỳ điều gì càng lớn hơn.
Từ nhỏ Diệp thế tử đã là thiên chi kiêu tử*, xuất thân tốt, có dung mạo anh tuấn, thiên phú đầy đủ, lại có thể tùy ý đi theo sở trường mình thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699588/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.