Bách Hợp nghe hắn nói một cách đơn giản, không nhịn được trêu chọc hắn: “Ngươi cưới? Ngươi lấy cái gì để cưới ta chứ?”
“Tất cả của ta đều là của ngươi! Ngươi thích cái gì thì lấy cái đó.” Trương Hồng Nghĩa thốt lên câu này, trong lòng dần dần yên định lại: “Diệp thế tử cái gì, Diệp gia sinh ra cũng không phải là thế gia, ta còn trẻ, làm sao ngươi biết ngày sau ta không thể cho ngươi mặc quần là áo lụa hả?” Hắn nói xong câu bực tức này rồi, lại dần dần khôi phục sự tự tin trước đây, vẻ mặt cợt nhả: “Đến lúc đó cho ngươi bạc mua mấy tiểu nha đầu để hầu hạ cho ngươi, cái gì cũng không làm, chỉ chuyên chăm sóc ta!”
“Mua mấy tiểu nha đầu hầu hạ ta hay là hầu hạ ngươi?” Bách Hợp hỏi hắn một câu, hắn giống như bị đụng trúng vảy ngược, bổ nhào về phía trước nhảy dựng lên: “Đương nhiên là hầu hạ cho ngươi rồi! Ngươi lại còn muốn đổ oan cho ta, tùy tiện đổ tội cho ta nữa!”
“Đó không phải tại ngươi nói sao? Cái gì cũng không làm, chỉ chuyên chăm sóc ngươi, ngươi có cái gì tốt chứ?” Hắn phản ứng thật thú vị, giống như một con mèo bị trêu chọc, Trương Hồng Nghĩa như vẻ thất hồn lạc phách, lớn giọng nói:
“Chăm sóc ta, tất nhiên là ta sợ ngươi đuổi đánh ta, trừ ta ra, còn có ai để cho ngươi đánh như vậy, sớm đã bị đòn mà chết rồi..”
“Sau này mua mấy nha hoàn, cũng không cần nấu cơm, để cho bọn chúng hầu hạ ngươi, còn ngươi thì hầu hạ ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699578/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.