Địa long đáp xuống sơn mạch đóng băng, các cô gái còn lại hầu như đã bị thổi lạnh khiến sắc mặt tái xanh, môi xanh tím, gió thổi qua khiến ba cô gái ôm cánh tay phát run ‘cầm cập’, đôi chân hầu như đã mất đi tri giác, mỗi người vẫn phải nhờ kỵ sĩ ôm xuống khỏi địa long.
Chỉ có Bách Hợp vẫn luôn núp trong áo choàng của Artturi, được nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh, thậm chí trên đường đi còn ngủ được một giấc, lúc cô xuống khỏi địa long ngoại trừ tóc có chút rối ra, sắc mặt vẫn xem như hồng hào.
Mọi người nhảy xuống nơi này, chọn chỗ yên tĩnh không người, rồi lấy vài thứ ra để dựng trại tạm thời, bây giờ đã quá muộn, mặc dù quanh năm vùng núi này đều có tuyết đọng, vẫn có ánh sáng xuyên thấu qua, nhưng trong cánh rừng rậm này có quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa cách đây không xa là đại bản doanh của thần điện Hắc Ám, không thích hợp mạo hiểm, bởi vậy một đám người quyết định bố trí ổn thoả trước rồi nói tiếp.
Vài kỵ sĩ lấy vật tùy thân ra để đóng quân, đến lúc này quan hệ cạnh tranh giữa mọi người đã cởi mở hơn, không chỉ giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người còn làm không ít việc, ba thánh nữ lấy sợi vải mang theo trong người ra, nghiêm túc che che phủ phủ, mọi người không ai lên tiếng, chỉ có Artturi sau khi dựng lều xong, thì kéo Bách Hợp vào, Brian âm trầm ném mọi việc rồi xoay người đi.
Chuyến này mọi người cũng không mang bao nhiêu thứ, khí trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699541/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.