Thế nhưng, khi chính tai nghe thấy Dung Ly nói “ta đã sớm mệt mỏi”, Bách Hợp thấy lòng đau như cắt, không kìm được cất tiếng khóc lớn.
Cô còn cho rằng, cô có thể ở đây bầu bạn với cậu ấy một đời, lại không biết đối với cậu ấy đó chỉ là muối bỏ biển trong sinh mệnh dài đằng đẵng. Vì vài chục năm ngắn ngủi này, thậm chí cậu ấy phải bỏ ra ngàn năm chờ đợi. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh nhanh đem linh lực trả về cho cậu ấy, kích động đến mức thân thể phát run, miệng nhanh chóng niệm Đạo Đức Kinh, nhưng Bách Hợp cảm thấy dù mình đã niệm rất nhanh, nhưng không hiểu vì sao, tốc độ niệm Đạo Đức Kinh của cô vẫn thua kém tốc độ phản tổ của Dung Ly.
“Có sức mạnh của ta thì nàng có thể tìm được hắn, có khí tức của ta…hắn sẽ nhận ra em, có ta trở về, hắn sẽ thích nàng.” Dung Ly tựa đầu trên thân Bách Hợp, hơi thở tạo ra những tiếng gừ gừ trong họng: “Kỳ thực, kỳ thực… ta… ta muốn quay về núi Bàn Long, Tiểu Hợp… Tiểu Hợp, ta muốn về lại núi Bàn Long, muốn… muốn về quá khứ.”
Cậu ấy muốn về núi Bàn Long ngày xưa. Bách Hợp cảm thấy vô cùng thống hận chính mình, cô hận mình không có biện pháp nào có thể giúp cậu ấy hoàn thành được tâm nguyện. Cô chỉ hận không thể đem cả thế giới dâng lên trước mặt Dung Ly. Thoả mãn toàn bộ tâm nguyện của cậu ấy, cho dù bảo cô vì thế mà chết đi cũng được.
“Tôi đồng ý làm cương thi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699495/chuong-933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.