Tiếng quỷ hồn than khóc vẫn quanh quẩn đâu đây, những khúc đuốc xương đã sớm tàn, biến thành một đám tro rơi vãi trên bậc thang, ở trong bóng tối, Bách Hợp cũng không biết thời gian đã trôi qua thêm được bao lâu. Lúc này nội lực của cô sung mãn, nếu lúc trước có thể phóng được bảy, tám cái ngũ lôi chú, lúc này, thực lực của cô đủ để phóng nhiều thêm mấy cái nữa, hơn nữa, vì đạo lực giờ tinh thuần hơn, ngũ lôi chú sẽ phóng lần này, uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn trước đó một chút.
Cô đưa tay xé tấm bùa trên đầu người ngồi gần mình nhất xuống, nơi này âm khí tràn đầy, sức mạnh của phù chỉ cũng yếu dần theo thời gian, tấm bùa mới dán lên được hai ba tiếng đồng hồ giờ bạc phếch như giấy cửa sổ đã bị gió thổi nắng chiếu mấy mươi năm, vò nhẹ một cái liền mủn nát.
Trong khoảnh khắc Bách Hợp bóc tấm bùa, người bị cô đụng tới toàn thân chấn động kịch liệt một cái, Bách Hợp đi tới theo thứ tự bóc bùa dán trên đầu từng người, những người đó tuy không còn bị bùa tác động, nhưng vẫn tiếp tục ngồi im, kiên trì bưng tai bịt mắt, không rõ vì động tác kia duy trì quá lâu khiến thân thể tê cứng không nghe sai bảo, hay vì những người này sợ hãi quá, không dám ngẩng đầu.
Bách Hợp cũng mặc kệ bọn họ động hay không động, nhặt lại ba lô đeo lên lưng:
“Được rồi, chúng ta nên đi thôi!”
Chờ cô nói dứt lời, mới thấy có người run run tay mấy cái, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699465/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.