“Cô có phải là người hay không…” Bà Văn vừa mở mồm thêm một câu, mọi người đã không hẹn mà cùng nghiến răng:
“Câm mồm! Bà dám nói thêm một câu, chúng tôi cùng ném vợ chồng bà ra ngoài kia!” Người đàn bà này tự bản thân đi lừa người ta vào tình cảnh nguy hiểm, còn không biết xấu hổ oán trách người ta không cứu mình, trong lúc tình huống liên quan đến chính mạng mình, ai còn đủ vĩ đại để đi cứu một tên lừa đảo.
Bà Văn thấy mọi người đồng thanh, trong lòng có chút uất ức, lại có chút không phục. Ông Văn thấy vợ mình đã chọc nhiều người tức giận, mà đáng sợ nhất là ở cái nơi quỷ quái này pháp luật với dân chủ đều không dùng được. Nhóm người này hiện đã biết vợ chồng mình lừa gạt, vốn đã ghi hận trong lòng, nhưng hai vợ chồng chỉ là hai học giả ốm yếu, không có bản lĩnh gì dùng được ở chốn này hết, thậm chí thân thể không đủ khoẻ mạnh, trong tình cảnh từng bước đều xuất hiện nguy cơ, đến một đường thoát thân cũng không có, bây giờ nhỡ may bị đẩy ra ngoài kia cũng chỉ có thể bó tay hết cách với nhóm người này, pháp luật đã không ngăn cấm được bọn họ gây án, vậy thì chỉ còn một con đường là chết oan chết uổng. Vì vậy, ông ta rất lo bà Văn còn mở miệng nói thêm gì đó sẽ chọc giận nhóm người này, bèn kéo bà Văn một cái, ra hiệu bà ta đừng lên tiếng nữa.
“Cụ Đường, cụ xem…” Người đàn ông trung niên béo có đồ đệ là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699463/chuong-901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.