“Cô làm cách nào mà lại châm được lửa?” Một cô gái trẻ lên tiếng hỏi. Ánh lửa trong miệng thú ban đầu chỉ leo lét cháy, dần dần càng cháy càng lớn, khiến mọi người nhìn rõ ràng, quả nhiên đúng như lời bà Văn nói, trong đầu thú đá ngậm một cái đầu lâu người, bên trong không biết chứa loại dầu gì, thế nhưng qua thời gian dài dằng dặc như vậy còn chưa bay hơi, lúc này có ánh lửa soi, khuôn mặt trắng hếu của bộ xương khô được ánh lửa chiếu hơi phát ánh xanh, ánh sáng toả ra từ từ lan toả qua đôi hốc mắt trống rỗng, lỗ mũi cùng hàm răng, bập bùng lấp loé khiến cái đầu lâu kia trông như sống lại, dùng loại ánh mắt âm trầm nhìn chòng chọc ra ngoài, đáng sợ không thể tả.
Trên vách đá có chừng mười mấy cái đầu lâu như vậy, Bách Hợp châm lửa toàn bộ, không gian của cổ mộ liền sáng sủa lên, có thể thấy rõ ràng bốn phía. Chỉ hiềm loại đèn này có hình dạng quá mức đáng sợ, trông tựa như có mười mấy cái đầu quỷ đốt lửa ma trơi, ánh sáng lành lạnh bao trùm toàn cảnh, tuy lúc này lửa đã cháy, nhưng khí âm hàn trong mộ cũng không tiêu tán bớt tý nào, ngược lại càng thấy âm u, rét lạnh hơn so với lúc trước.
“Nhanh tắt đi, thứ này dễ sợ quá!” Cô gái trẻ vừa mở miệng hỏi lúc này cắn môi, toàn thân run bần bật, cố dựa sát vào người đàn bà búi tóc đạo cô mặc Đường y. Bây giờ có đủ ánh sáng, Bách Hợp mới thấy rõ tình cảnh chật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699453/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.