Đáng hận Triệu Xương vậy mà mưu toan muốn dùng những thứ vô dụng này để đổi lấy thân thanh bạch của cô ta, điều này làm cho Tất Dao Quang không thể nhẫn nại. nhất là khi Bách Hợp nghe nói như thế mà còn im lặng càng làm cho trái tim cô ta băng giá, nghĩ đến mình vừa mới vì hắn nhảy cả buổi hát cả buổi, Tất Dao Quang không chút nghĩ ngợi liền quay người phất tay muốn tát Bách Hợp, có điều cánh tay cô ta vừa mới động, làm sao Bách Hợp để cô ta tát mình chứ, một tay túm cô ta lại. Tất Dao Quang trừng tomắt, nghiêm nghị hô:
“Buông tay!”
“Làm càn.” Bách Hợp lười biếng hừ một tiếng, hất tay cô ta ra. Tất Dao Quang lảo đảo một cái, chân dẫm tầng tầng lớp lớp làn váy trên người, lăn xuống hai bậc thang, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất. Cô ta thò tay chống người còn không dám tin ngẩng đầu lên, phảng phất không ngờ tới Bách Hợp đối xử với cô như vậy, mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên ngay lúc đó nở nụ cười:
“Quân đã vô tình, ta liền hưu. Thiên hạ này cóc ba cái chân khó tìm, ta còn không tin nam nhân hai chân cũng không có! Triệu Bách Hợp, ngươi có phải là nam nhân hay không, người ta muốn dùng tiền mua nữ nhân của ngươi, sao ngươi lại tiện như vậy, tại sao ngươi lại không dám mở miệng nói chuyện? Ta tưởng ngươi là người tốt, ta nhìn lầm ngươi rồi! Từ nay về sau kiều quy kiều, lộ về lộ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Tất Dao Quang tức giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699435/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.