Kiều Dĩ An đợi một ngày ở sân bay, từ sáng đến chiều, cô biết rõ Kiều Diệc Viễn sẽ không đến nhưng mà vẫn mang một tia hi vọng, người bên cạnh từ nhỏ đến lớn, nhiều bao nhiêu bay giờ lại ít bấy nhiêu, đến khi không còn ai cả, cô mới thực sự hiểu Kiều Diệc Viễn sẽ không tới, cô đã ngồi cả một ngày, không ăn cái gì cả, người suy yếu giống như lập tức sẽ ngã xuống.
Cho rằng trốn khỏi đây để bắt đầu một lần nữa, Kiều Diệc Viễn vẽ cho cô một cái bánh nướng, đến lúc cô sắp ăn thì mới phát hiện đây chỉ là một cái bánh đẹp mắt mà thôi, đẹp thì đẹp nhưng không giải quyết được cơn đói
Sau này cô phải làm sao bây giờ, cô ngẩng đầu lên, trên TV đang phát tin tức hôm này, từng chữ Kiều Dĩ An đều hiểu rõ nhưng ghép lại thì cô nghe không rõ, Kiều Diệc Viễn bị bắt rồi, hắn dùng tiền thuê người giết người, hắn thuê người cưỡng hiếp rồi giết Lưu Diêu, sao cô lại không biết gì cả? Trên mặt Kiều Dĩ An lộ vẻ ngây ngô nhưng cơ thể lại lạnh run.
Thực sự thì cô biết tất cả, cô hiểu rõ tính cách của chú nhỏ nên khi Kiều Diệc Viễn nói muốn giúp cô xả giận, cô mới chuyển hai vạn vào tài khoản của Lưu Diêu. Cô đã hình thành thói quen dùng vẻ mặt như thế đến ngụy trang bản thân, vì vậy mặc dù cô sợ hãi, trong lòng lo lắng không yên thì cô vẫn giả bộ như yếu đuối, bất lực, ngây thơ.
“Cô gái. Cô có sao không?” Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699349/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.