Edit: Behaibaira
Beta: Sakura
“Làm sao ngươi biết là tiểu quận chúa?” Đậu Hải Ca liếm liếm bờ môi, ánh mắt chiếu thẳng tới cỗ kiệu, ngay từ đầu hắn đang ngó đoàn xe sau đó nhìn đám binh sĩ uy phong lẫm lẫm kia, trong mắt lóe ra hâm mộ ghen tỵ, nhưng nghe tiểu nhị nói người trong kiệu là quận chúa vương phủ thì nhìn chằm chằm, cái cỗ kiệu kia thoạt nhìn khí phái vô cùng, trong kiệu bốn phía treo lụa mỏng, đi đi lại lại gian một lay một cái đấy, đẹp đẽ quý giá không cách nào dùng ngôn ngữ có thể hình dung được đi ra.
Đậu Hải Ca xuất cốc được một thời gian ngắn rồi, cũng không phải đồ nhà quê mới từ trong sơn cốc ra nữa, hắn cũng biết Vương gia đại biểu cho cái gì, càng minrõh bạch tiểu quận chúa là cái gì, trong mắt của hắn hiện lên dã tâm cùng khát vọng, lời này vừa hỏi ra, tiểu nhị trước đổ trà cho hai người, đón lấy cầm khăn xoa xoa bàn: “Hai vị khách quan không phải là người bản địa hả?”
Nghe nói như thế trên mặt, Đậu Hải Ca hiện lên không khoái, hắn biết rõ người kinh đô Đại Khánh tự cao hay xem thường những nông dân từ thâm sơn cùng cốc đến, hắn vốn là người kinh đô chính thức, đáng tiếc mười mấy năm trước Đậu gia xảy ra chuyện, hắn rơi xuống trong sơn cốc, ngây người hơn mười năm, hắn vốn lòng tự trọng cao vô cùng, làm sao có thể chịu được người ta coi thường hắn, lúc này Đậu Hải Ca có chút tức giận nhưng lại muốn từ trong miệng tiểu nhị nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699165/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.