Hải Ninh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp trầm mặc đến nửa ngày, trong tay cầm chiếc khăn đã nhiễm bẩn, có chút phiền não chân mày liền cau lại: “Để ở đây sao?” Anh lầm bầm lầu bàu, giọng nỉ non nhẹ nhàng nhưng xung quanh đầy sương mù lại nghe rất rõ, anh do dự trong chốc rồi nhét cái khăn đã bẩn vào trong túi quần thể thao trên người Bách Hợp, lúc này mới đàng hoàng bế Bách Hợp lên.
Cửa sân khép hờ, nhìn xuyên qua khe cửa anh thấy được trong cái sân nhỏ có một chiếc xe tải bề ngoài đã bị tàn phá không chịu nổi, liền nở một nụ cười giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Bách Hợp tỉnh lại thấy chập chờn có ánh đèn vàng sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, cô đã có một giấc ngủ vô cùng tốt, giống như đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy. Cô vô ý thức duỗi lưng một cái, chăn mềm mại ấm áp bao phủ trên người, không có chút cách trở dán trên da thịt của cô. Không biết là dùng chất liệu sợi tổng hợp gì tạo thành, rất thoải mái làm cho cô không nhịn được muốn cọ cọ một chút.
Cô trần trụi ở trong chăn, một cánh tay trơn bóng để bên ngoài, giống như đã có người tẩy rửa qua, mới vừa bỏ chăn xuống thấy một mảng da thịt bóng loáng của phái nữ, do tiếp xúc với không khí lạnh mà nổi lên rung động thật nhỏ. Lúc này Bách Hợp mới bất giác phát hiện ra cô đang không mặc quần áo. Khó trách cô vừa mới cảm thấy chăn mềm giống như dán chặt ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699099/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.