Sự việc hôm qua làm cho Lương Tư Kỳ có cảm giác mình bị tổn thương, vì thế lúc này cô ta không gọi tên Bách Hợp như trước, mà lạnh nhạt gọi cô Dung. Bách Hợp sớm biết tính cách cô ta, mà thực ra nói dễ nghe thì là không màng thế sự, mà nói khó nghe một chút chính là kẻ lạnh mạt tâm tình. Lương Tư Kỳ xưng hô như vậy, nhưng Bách Hợp sớm đã không phải nguyên chủ, nên chẳng có cảm giác bị tổn thương như vậy, ngược lại còn thấy thái độ của Lương Tư Kỳ đã chứng minh rằng hôm qua mình đã xúc phạm tới cô ta, thế là Bách Hợp nhếch miệng cười tươi: “Hôm nay tôi chẳng có việc gì cả! Ra ngoài chơi đi!”. Bách Hợp giả bộ không nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của Lương Tư Kỳ, trực tiếp mở lời. Bên kia đầu dây truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ, một lúc sau Lương Tư Kỳ không liên tiếng nhưng tạp âm đã nhỏ hơn nhiều, giống như cô ta đi tới nơi vắng hơn mà mở miệng: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi không rảnh!”
“Tại sao không? Công tác bận rộn à? Tôi nói với Cố Thiên Thịnh cho cậu nghỉ hôm nay!”. Bách Hợp nói ra lời này lại chọc phải yếu điểm của Lương Tư Kỳ, vì trong mắt cô ta quan trọng nhất chính là thần tượng Lưu Cảnh của mình. Tuy rằng đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng có vẻ như bản chất Lương Tư Kỳ chính là một bé gái đam mê thần tượng, điểm bất đồng là trước giờ cô ta chỉ ưa thích duy nhất một người. Nếu nói nhược điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699079/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.