“Chị, chị không sao chứ?” Bách Hợp đột nhiên khóc rống làm cho người thiếu niên vừa rồi sợ hãi kêu lên, cậu ta đang dựa lưng vào xe tải ở bên kia, lúc này Bách Hợp khóc lên khiến cậu ta không biết phải làm sao, đây chính là đứa con duy nhất của ông chủ Triệu – Triệu Tấn Anh. Sau khi cha cậu ta qua đời thì cậu ta luôn sống chung một chỗ với bọn người Triệu Học Nhi, là người kế thừa địa vị chính thống trong đoàn xiếc, thoáng chốc vì ông chủ Triệu qua đời liên rơi xuống vạn trượng, lúc trước đám người cũ trong đoàn chán ghét cậu ta, sau khi ông chủ qua đời liền chia năm xẻ bảy, Triệu Tấn Anh cũng không còn phong quang như trước kia cùng Triệu Bách Hợp lưu lạc đến tính cảnh như bây giờ, ngoại trừ được chia một chiếc xe rỏm và một ít đạo cụ ra, Triệu Tấn Anh vàTriệu Bách Hợp đồng dạng là hai bàn tay trắng, thậm chí sau này Triệu Học Nhi liên kết với ông chủ kia thành công phát đạt rồi, mà ngay cả tên tuổi Triệu gia mà Triệu Tấn Anh cũng không có giữ lại được.
Bách Hợp không thèm để ý đến cậu ta, thống khoái khóc một hồi, cảm giác đè nén trong lòng Triệu Bách Hợp theo những giọt nước mắt trôi ra ngoài hơn phân nửa, cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Triệu Bách Hợp vốn là cô nhi, sau khi bị bán vào đoàn xiếc không có người quan tâm cũng không có ai trở thành bạn tốt của cô, có tâm sự gì cũng chính mình buồn bực, bị thương cũng chưa bao giờ dám hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699061/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.