Xảy ra chuyện như vậy, thiếu nữ mặt tròn là kẻ gây chuyện vào hôm đó bị đánh mấy bản sau đó đưa đến Hoán y cục, nơi đó cũng không phải ở trong hoàng cung, một lần đi chỉ sợ cả đời cũng không ra khỏi được, rất nhiều người đều sợ hết hồn, đồng thời, điều tra đến nguyên nhân xảy ra chuyện hôm đó, tất cả mọi người vừa oán hận lại sợ hãi nên đều chỉ chứng Bách Hợp, khi cô cô Châm công cục đến tìm Bách Hợp, thì Bách Hợp cũng biết mình không thể ở lại đây được nữa…
Cô cô lúc trước nhìn thấy Bách Hợp còn mang theo gương mặt ôn hòa kia lúc này giống như biến thành người khác, chỉ vào Bách Hợp rồi trực tiếp sai người bắt nàng lại, tuy nói cuối cùng không thưởng đại bản cho nàng, nhưng Bách Hợp lại bị nhốt vào trong một căn phòng tối, vươn tay không thấy được năm ngón. Trong này, ngoại trừ không có thức ăn ra, với Bách Hợp, thì kỳ thật ngược lại tốt hơn lúc ở Châm công cục nhiều, nàng liền nhân lúc này bắt đầu luyện Thuật Luyện Thể.
Trong phòng tối không thấy ánh mặt trời, bốn phía không có ánh sáng, giống như Bách Hợp đã bị mọi người quên lãng vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, khi Bách Hợp cảm thấy mình đôi môi đều có chút khô nứt, thì bên ngoài tường mới đột nhiên vang lên tiếng gõ, tiếng nói đã lâu không nghe được của Âm Tú vang lên: “Tiểu Hợp, muội có tỉnh không?” Lúc này trong giọng nói của hắn mang theo lo lắng, trong ngày thường hắn là một người trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699018/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.