“Đồ bảo mệnh an thần (trấn hồn) tiện tay làm ra tặng thê tử của ta.” Ngọc bội một lần nữa rơi xuống tay Lý Duyên Tỷ, bên khóe miệng hắn lộ ra ý cười nhạt có chút không kiên nhẫn, bàn tay nắm chặt lại, ngọc bội trong tay phát ra tiếng thét thảm thiết:
“Đã bị kẻ khác đeo qua, đương nhiên không xứng để nàng dùng tiếp.” Một luồng kim quang từ lòng bàn tay hắn nứt ra, nguyên bản Tiêu Diễm đang đứng đột nhiên rên khẽ một tiếng, lồng ngực giống như bị búa ngàn cân đè ép, hắn há miệng ‘ọe’ một tiếng phun ra máu tươi, sắc mặt thoáng chốc suy sụp. Khi Lý Duyên Tỷ mở tay ra một lần nữa, lòng bàn tay trắng nõn chỉnh chu, một chút cặn ngọc bội cũng không thấy, hóa thành linh lực tản đi khắp nơi, cỗ linh lực kia có vài phần giống với bảo vật trấn phái của Tử Dương Tông, không biết làm sao, tông chủ Tử Dương Tông theo bản năng trợn to mắt nhìn Lý Duyên Tỷ.
Lúc này Tiêu Diễm giống như bị trọng thương, Hạ Hậu Thấm Nhi kinh hô một tiếng, thân thể Tiêu Diễm bắt đầu tê liệt mềm oặt ngã xuống người nàng ta. Trong lòng đám người gia tộc Hạ Hậu đều là giận mà không dám nói gì, ngọc bội xuất hiện đã chứng thực hiềm nghi lúc đầu, Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi quả thực đã lừa ngọc bội của Bách Hợp. Càng quan trọng hơn là, lúc này trong miệng Lý Duyên Tỷ luôn nói kia là đồ tặng thê tử, liền giống như hai người Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi không biết liêm sỉ trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1698971/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.