Hai người cứ như vậy trong nhà hàng không để ý mặt mũi náo loạn lên. Bọn họ thường ngày sống chung chính là một bộ dáng thân mật hi hi ha ha như vậy. Nhưng trong lúc này dù có càn quấy cũng phải xem trường hợp. Kỷ Vân Duệ lúc này không biết do bản năng hay có ý gì khác, nhưng lúc Đường Ân Hi cãi lộn với Kỷ Vân Duệ thấy Bách Hợp chú ý tới thì liếc Bách Hợp một cái. Vào lúc này Bách Hợp cũng không muốn xen vào giữa hai người, lại nhìn dáng vẻ bọn họ lớn tiếng, theo bản năng kéo Lạc Thành lui một bước.
“Em thật tốt bụng, muốn tha cho Lý Minh Lỗi, người đã từng hại em?” Lạc Thành thuận theo bước chân của Bách Hợp lui lại, tay vẫn vòng qua hông cô không buông. Mượn động tác vén tóc cho cô liền cúi đầu nhẹ giọng cười bên tai cô. Hai người Đường Ân Hi và Kỷ Vân Duệ đang cười nháo, một bộ dáng không tim không phổi, cũng không chú ý bên này. Bách Hợp cúi đầu thấp, nhẹ giọng nở nụ cười. Cô có lòng tốt bỏ qua cho Lý Minh Lỗi, nhưng thật ra là âm thầm ác ý.
Đường Ân Hi bây giờ yêu cầu mình thả Lý Minh Lỗi. Lý Minh Lỗi kia là dạng người gì, Bách Hợp đã biết kịch tình liền rõ. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, trong kịch tình sở dĩ Lý Minh Lỗi luôn ở phía sau giúp đỡ, làm việc tốt. Là vì sau khi Kỷ Vân Duệ và Đường Ân Hi yêu nhau, lại tiếp nhận cả gánh nặng là hắn, giúp hắn không phải làm mấy trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1698874/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.