“Thật xin lỗi.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, còn mang theo hoảng hốt và bất an. Nàng ta mặc một thân quần áo dạ hành, theo bản năng thăm dò nhìn Bách Hợp. Lúc này Bách Hợp đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy nói không ra lời. Nàng đưa tay tìm chỗ mình bị đau, quả nhiên chỗ xương lõm một khối, chắc đã đứt gãy. Chẳng qua hiện tại còn không biết cụ thể thương thế như thế nào, thấy nữ nhân kia dừng lại, trong lòng Bách Hợp đã đoán được người này hẳn là Dương Tú Tú rồi. Nàng nhíu chặt chân mày, cắn răng nói:
“Bây giờ cô không chạy, lưu lại làm gì?” Nếu như chờ chút nữa người khác đuổi theo tới đây, mình và Lý thị hai người bị coi thành đồng đảng của Dương Tú Tú thì nhất định không chạy được rồi.Bách Hợp đang muốn làm cho nàng đi nhanh, Dương Tú Tú đã ngồi xổm bên người nàng: “Là ta đánh ngã cô, sao ta có thể chạy chứ? Cô có chỗ nào bị thương hay không?” Giọng nói nàng ta mềm mại dễ nghe, Lý thị đứng một bên bị hù dọa ngốc nghe thấy lời Dương Tú Tú, cho rằng nàng ta là một người có ân tất báo, tính tình ngay thẳng, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười mỉm cười.
“Ở bên kia!” Đang lúc này, tiếng bước chân lôn xộn kia càng ngày càng gần rồi, mũi tên như mưa bắn về bên này, càng ngày càng gần. Lúc này Bách Hợp bị thương ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, Dương Tú Tú cắn răng, một tay vác nàng trên lưng: “Trước tiên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1698809/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.