Nhìn dáng dấp của Nguyên Lâm Hữu như người ở trong quân đội, khả năng cận chiến chắc rất mạnh, tuy Bách Hợp chưa từng đánh nhau với anh, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người anh ta, đối phó với người mới luyện võ nửa năm như cô, cho dù là luyện nội công, Nguyên Lâm Hữu vẫn có thể chế ngự được cô. Nhưng nếu muốn đối phó với kẻ có năng lực cổ quái như Phong Lệ Dương kia, Bách Hợp cảm thấy vẫn khó lòng phòng bị. Đặc biệt là buổi sáng không biết Phong Lệ Dương làm sao lại công kích được đại não của cô, khiến đầu cô đau muốn nứt, phảng phất giống như dị năng tinh thần cô từng có trong nhiệm vụ mạt thế lần đó. Nếu như Phong Lệ Dương lại sử dụng thủ đoạn kia, cho dù là năng lực cận chiến của Nguyên Lâm Hữu có mạnh hơn nữa, chỉ sợ đến ngay cả cơ hội đến gần Phong Lệ Dương thì hắn cũng không có.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp yên lặng thở dài, một mặt lại mở cửa ra. Quả nhiên hiện tại Nguyên Lâm Hữu và Phong Lệ Dương đã đánh thành một đoàn, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú kia của Phong Lệ Dương cũng không còn vẻ ngu đần như thường ngày nữa, trái lại lộ ra vài phần âm ngoan giống như một con ác lang, ánh mắt đáng sợ kia của hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết vì sao hắn lại không sử dụng chút nào công kích vô hình lúc sáng với Nguyên Lâm Hữu. Giờ này Nguyên Nhã Lan nằm ở trên giường hơi thở mỏng manh, trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1698793/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.