Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo ufo
Beta: Sakura
Một người lính mặt lạnh nhìn hắn một cái, họng súng trường trong tay chĩa vào Lâm Kiến Á một cái, lúc trên đường đi mọi người đều đã thấy qua uy lực của súng này, vào lúc này bị họng súng đen thui chĩa vào, hai chân Lâm Kiến Á liền run lên, không có cốt khí giơ tay lên:
“Không có thì không có, cũng đừng trở mặt nhanh như vậy chứ? Tôi là cha của Lâm Huân đấy.”
Các binh lính nghe thấy ông ta là cha của Lâm Huân mới nhớ tới Lâm Huân kia thực lực cường đại, sắc mặt hòa hoãn lại: “Trước sau Long Vương tự có sắp xếp!”
Nghe được xưng hô của cái người khiến người khác khó chịu, Bách Hợp không khỏi nhăn mặt. Dọc đường đi, lực đạo kỳ quái trong thân thể cô kia dường như đã hòa hoãn rất nhiều, vào lúc này nghe được lời các binh lính muốn ăn, con ngươi không khỏi chuyển một cái: “Không thì tôi cùng con gái ta đi tìm một chút thức ăn trước, cũng không cần làm phiền mọi người”. Cô dò xét hỏi mộ câu, nếu như là theo cách nhìn người thông thường, một đường mang theo hai người đàn bà bề ngoài nhu nhược nhất định là một phiền toái vì vậy muốn chủ động nói tự đi tìm đồ ăn mà không cần làm phiền bọn họ. Người bình thường cũng sẽ đồng ý nhưng ai có thể biết được mấy người lính không chỉ không đồng ý, ngược lại hừ lạnh: “Biết điều một chút, nếu không đánh chết hai người tại chỗ đấy.”
Sau khi lời này thốt ra, Bách Hợp biết là nhất định Lâm Huân và Long Dật đã thỏa thuận xong, phải đem hai mẹ con trông chừng ở chỗ này để cho hai người sợ vỡ mật lại bị cô ta thu thập., chủ ý đưa ra ngược lại là tốt vô cùng. Bách Hợp khẽ mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Kiến Á đã không nhịn được nói: “Để cho hai mẹ con họ đi đi, tôi đói bụng rồi, lát nữa tôi sẽ nói với Huân Nhi một tiếng. Nó là con gái tôi, chẳng lẽ còn không nghe lời tôi?”
Ông ta vừa nói xong liền hướng hai mẹ con Bách Hợp phất phất tay: “Mau đi đi”
Đến mức này, trong lòng Bách Hợp dâng lên một ý kiến hay. Vốn cô còn muốn đối với Lâm Huân làm một thử nghiệm nữa vì vậy ý định ban đầu là nửa đường tách ra khỏi đám người này, chờ đến sau đó lại âm thầm trở lại giết chết Lâm Huân nhưng chủ ý tự nhiên thay đổi. Cô cũng không thèm để ý đến việc Lâm Kiến Á yêu cầu mẹ con hai người đi tìm thức ăn, chỉ cho con gái một cái nháy mắt mới nói với các binh lính mặt không cảm xúc nói: “Nếu không thể đi tìm thức ăn thì chúng tôi muốn đi vệ sinh.”
Nhịn cả ngày trời, đây cũng là chuyện bình thường của con người, dẫu sao hôm nay hai người đã nhịn cả một ngày. Mấy người lính do dự một chút, dứt khoát phân bố mọi người, đem tòa biệt viện canh gác đến một giọt nước cũng không lọt rồi mới hướng Bách Hợp phất phất tay: “Đi đi”
Lâm Kiến Á còn đang có chút bất mãn, Bách Hợp đã kéo con gái đi tìm nhà vệ sinh. Một căn nhà nhỏ phía sau bị bỏ trống, rất bừa bộn nhưng cũng có nhà vệ sinh bên trong. Mẹ con hai người vừa mới đi vào thì liền truyền ra một tiếng kêu gào như dã thú, con ngươi Bách Hợp co rút lại, một Zombie sắc mặt trắng xanh, ánh mắt ứ máu trở nên có chút màu đỏ, nước miếng chảy xuống liền vọt ra nhanh như tia chớp, cũng không biết nó đã trốn ở đây bao lâu, nhìn dáng dấp không giống với Zombie thông thường. Lúc nó lao ra đến bên người Bách Hợp thì dừng lại một chút, không có ý tấn công cô ngược lại lại đưa tay về hướng Lâm Tuyết.
Tuy đã sớm nghe mẹ nói sau khi tận thế sẽ phát sinh vấn đề, hôm nay lúc trên xe cũng nhìn thấy rất nhiều Zombie nhưng ở một khoảng cách gần như vậy cũng là lần đầu tiên, Lâm Tuyết bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, người đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Bách Hợp nắm tay thành quyền, vận nội lực, hung hãn đánh một quyền về phía đầu của Zombie đang không hề đề phòng cô chút nào, một quyền đó liền xuyên thủng đầu của Zombie, trong tay đụng phải một đồ vật trơn nhẵn liền cầm trong lòng bàn tay móc ra, một mặt chịu đựng chán ghét, vẫy vẫy tay:
“Không cần sợ hãi”, cô vừa mới hời hợt liền đánh chết đầu của một Zombie, động tác này khiến Lâm Tuyết sợ ngây người, cô quả thật đã quên mất sợ hãi, thấy Zombie này “đông” một tiếng ngã trên đất, vẻ mặt Bách Hợp tràn đầy chán ghét, Lâm Tuyết mới hoàn hồn lại. Xung quanh cũng không có chỗ rửa tay, vào lúc này lại không có nước, Bách Hợp cũng đành chỉ tạm thời xoa xoa vào quần áo mặc trên người Zombie, một mặt mở tay ra.
“Đây là cái gì?” Lâm Tuyết vừa mới hỏi một câu, Long Dật liền hai tay đút túi từ trong phòng đi ra, ánh mắt còn chưa nhìn về phía bên này, Bách Hợp liền một cước đá bay Zombie trên đất ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Long Dật có chút không chịu đựng được phiền toái, người yêu của anh lúc này đang vì một nguyên nhân không rõ mà ngất xỉu, cái này làm cho anh vừa có chút đau lòng lại có chút lo âu, dẫu sao tất cả lương thực của bọn họ đều ở chỗ Lâm Huân, nếu như Lâm Huân ngất xỉu thì cho dù hắn có thế lực hơn nữa thì một lần nữa kiếm lương thực cũng không dễ dàng. Quan trọng hơn nữa là người yêu hắn, Lâm Huân luôn luôn kiên cường vô cũng, lúc này đột nhiên ngất xỉu cũng không biết là bởi vì nguyên nhân gì, Long Dật thật sự rất đau lòng.
Bách Hợp bĩu môi, nhìn bốn phía một cái: “Có lẽ là ở đó có Zombie thì phải”. Cô trợn tròn mắt nói khiến cho Lâm Tuyết bên cạnh cũng trợn tròn mắt, vừa là buồn cười, lại vừa khẩn trương. Sự xuất hiện của Long Dật này không giải thích được, nhìn dáng dấp cũng rất nguy hiểm, sợ là không dễ lừa. Thế nhưng ngoài dự đoán của Lâm Tuyết, Long Dật đi khắp nơi kiểm tra qua một lần, sau khi phát hiện căn bản cũng không có gì khác thường, mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng bởi vì quả thực không tìm được chứng cứ vì vậy cũng chỉ có thể phỏng đoán, gật đầu một cái:
“Nhìn chăm chú một chút, phát hiện Zombie cũng không cần kêu gào ẫm ĩ đến Huân Nhi của tôi, nếu không, các người chết chắc!”
Bỏ lại lơi độc ác này, Long Dật mới lại xoay người tiến vào. Lâm Tuyết vẻ mặt đầy phức tạp thở dài: “Con cho rằng anh ta rất khôn khéo, không nghĩ tới cũng đần như vậy”
Bách Hợp nhịn cười, gật đầu một cái: “Không ai quy định người dáng dấp mặt mũi khôn ngoan thì nhất định sẽ khôn ngoan.” Lúc cô nói xong lời này mới đưa tay mở ra, thấy bên trong có một viên tinh thạch màu hồng xinh đẹp, Hợp liền lập tức nhận ra đây chính là tinh thạch cấp hai, không khỏi có cảm giác ngoài ý muốn: “Nơi này lại có Zombie cấp hai”
Thấy Lâm Tuyết có vẻ khó hiểu liền giải thích với cô một hồi, sau khi tận thế, tinh hạch dường như đều sẽ lưu hành giống như tiền, hàng hóa vậy, giống như cách dùng tiền trong xã hội bình an vậy. Đến sau tận thế, tiền sẽ trở thành một đống giấy vụn, lưu hành chỉ có tinh hạch hữu dụng đối với dị năng mà thôi. Vật này có thể đổi thức ăn, đổi đàn bà, đổi các loại đồ đạc. Nhưng trong nội dung câu chuyện, sau đó Lý Bách Hợp cũng không có cơ hội có được, mà về sau Lâm Tuyết vì lấy được tinh hạch đổi ma túy, qua tay nhiều người đàn ông, cuối cùng càng ngày càng hạ thấp, bị người ta nấu lên ăn thịt.
“Vật này có thể nâng cao dị năng, hôm nay con nhìn thấy tay Lâm Huân thả ra dây mây xanh chính là dị năng”. Bách Hợp giải thích với Lâm Tuyết xong thấy cô mới thận trọng chìa tay ra: “Mẹ, là cái này sao?”
Trong bóng tối, trong tay của cô tỏa ra một chút ánh sáng nhỏ bé, ấm áp màu vàng nhạt, mới chỉ dựa vào một chút đã khiến cho người cảm thấy từng đợt ấm áp. Bách Hợp không nghĩ tới Lâm Tuyết sớm như vậy đã sinh ra dị năng rồi, có thể tưởng tưởng được đến trong nội dung câu chuyện nếu sau đó cô bé không bị Lâm Huân phá rối cũng xuất hiện dị năng hệ trị liệu, vào lúc này chính mắt cô nhìn thấy liền cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi đến gần nhìn hai lần mới do dự nói: “Chắc là vậy rồi.”
Nếu tinh hạch có thể thăng cấp dị năng, Bách Hợp cầm thật chặt tinh hạch ở trong tay, tinh hạch từ trong tay tràn vào trong cơ thể, hóa thành năng lượng bắt đầu dâng lên trong thân thể. Bách Hợp ban đầu còn sợ hết hồn nhưng ngay sau đó phát hiện trong thân thể cũng không có gì khó chịu, vận nội lực cũng không phát hiện điều gì bất thường, ngược lại là năng lượng thần bí khác trong thân thể càng hùng hậu hơn. Lúc này cô dám khẳng định là mình có dị năng, chẳng qua là dị năng này không thuộc về năm thuộc tính lớn, ngược lại dáng vẻ lại giống như có chút khắc chế đối với Lâm Huân. Bách Hợp suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nguyên nhân liền dứt khoát không nghĩ nữa.
“Tiểu Tuyết, bây giờ con đã có dị năng nên điều quan trọng nhất chính là trước tiên chúng ta phải thăng cấp dị năng”. Bách Hợp nhìn Lâm Tuyết một cái, giải thích với cô: “Tinh hạch như vừa rồi nếu như vận khí tốt mẹ có thể tìm được ở trong đầu của Zombie. Trong tận thế này, mặc dù thân thủ của con không tệ nhưng nếu năng lực bảo vệ tính mạng là hạng nhất thì vẫn tốt hơn.” Song quyền nan địch tứ thủ (tạm hiểu: hai tay không thể đánh lại bốn người),huống hồ người của Long Dật còn mang theo súng. Dị năng của Lâm Tuyết sẽ khiến cho các căn cứ lớn giành giật, từ nay về sau cô sẽ trở thành người được cưng chiều trong lòng mọi người nhưng điều kiện tiên quyết chính là thực lực của cô phải đạt tới một mức độ nhất định, đầu tiên không cần phải làm thuộc hạ của người ta thì sau đó mới có thể nói đến chuyện tự do.
Lâm Tuyết gật đầu một cái, hai người thừa dịp bóng đêm chạy ra khỏi căn nhà của nông dân này, một đường bắt đầu tìm Zombie. Nơi dã ngoại hoang vu cũng không có nhiều Zombie lắm nhưng một ít Zombie và những động vật nhỏ bị lây nhiễm thì cũng không thiếu. Một đêm trôi qua, hai người phối hợp cực tốt, đánh được bốn, năm khối tinh hạch không nói đến mà thân thủ của Lâm Tuyết càng thành thạo hơn trước. Quả nhiên cô chính là dị năng hệ quang, mỗi khi bị thương chỉ cần dị năng phủ lên người một cái thì rất nhanh lại có thể khôi phục như lúc ban đầu, cứ như vậy không chỉ là rèn luyện võ công của cô mà ngay cả dị năng của cô cũng càng ngày càng tốt lên.
Mà vào lúc này Bách Hợp cảm thấy có chút cổ quái chính là cô phát hiện ra những Zombie này căn bản không hề tấn công cô mà hơn thế dường như còn có chút sợ cô. Suốt đêm qua, Lâm Tuyết mấy lần bị thương, dị năng dần dần không chịu được nữa chỉ đành phải nghỉ ngơi. Vậy mà Bách Hợp phát hiện những Zombie này căn bản không chạm mặt cô, mỗi khi cô đến gần Zombie thì những Zombie này không chỉ sẽ không cắn xé cô mà ngược lại còn tránh theo bản năng. Bách Hợp thử tầm vài lần, sau khi thấy mình thực sự sẽ không bị Zombie tấn công thì liền giống như mãnh hổ nhập quần, trực tiếp mang Lâm Tuyết quay trở lại thành phố.
Hai người có luyện khinh công, thời gian một đêm chạy trở lại vào thành phố, mang theo một ít thức ăn lại nhặt vài món đồ, tắm rửa thay quần áo xong đến lúc gần sáng thì quay trở lại căn nhà kia, dưỡng thần một hồi lúc đó sắc trời mới sáng.
Lúc gần sáng thì Lâm Huân mới tỉnh lại, Bách Hợp nhận ra được việc cô ta tỉnh lại nên lại cho cô ta một đợt tấn công tinh thần, cứ như vậy lặp đi lặp lại, một đường đến khi mọi người sắp đến căn cứ thì thời gian Lâm Huân tỉnh táo rất ít. Mà thừa dịp cơ hội này, thực lực của Bách Hợp và Lâm Tuyết đã tăng rất nhiều, đến khi đến khi tới căn cứ tạm thời tiếp theo, Bách Hợp gần như đã có thể tấn công tinh thần Lâm Huân ba lần khiến cho cô ta ngủ mê man, khó chịu, khả năng trị liệu của Lâm Tuyết cũng có thể nói là tăng lên một bậc.
Ở trong nội dung câu chuyện, Lâm Huân có thể nhanh chóng trở thành người được mọi người sùng bái cũng bởi vì cô ta biết rất nhiều chuyện ở phía trước mà người khác không biết, lại giành trước cơ hội khiến cho dị năng của chính mình trong thời gian ngắn ngủi nửa năm lên tới ba bậc, có thể là người giỏi nhất trong mấy người đứng đầu các căn cứ khiến cô ta ở một vị trí cường hãn cho nên sau đó mới trở thành thần thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.