Editor: Nha Đam
Sáng sớm, Minh Ôn thị bắt đầu thu dọn nhà cửa, chuẩn bị bữa tối, lấy ra món thịt và trứng mà ngày thường luyến tiếc ăn ra, món nào cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.
Ôn Ngọc Thư đoán hôm nay phải là ngày mà con trai bà về, cũng không hỏi nhiều.
Hôm nay cô tràn đầy năng lượng, đã sớm hoàn thành xong bài tập, mặc dù đã là mùa thu nhưng thời tiết vẫn hơi oi bức, không làm gì mà mồ hôi cũng nhễ nhại nên cô quay về nhà tắm rửa.
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc yếm và quần lót, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương đồng.
Người trong gương rõ ràng là khuôn mặt của cô ở kiếp trước, nhưng hơi non nớt.
Cô sinh ra không quá quê mùa nhưng cũng xinh đẹp khả ái, lông mày và khuôn miệng có nét đẹp nhất trên khuôn mặt cô. Đôi mắt phong tình, nụ cười đầy mê hoặc, còn đôi lông mày thì ngây thơ. Khuôn miệng bẩm sinh có độ dày vừa phải, dáng môi vô cùng xinh đẹp, hiếm hơn là sắc môi đỏ mọng khiến người ta không khỏi muốn hôn. Ngoài ra còn có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, hơi thở nhẹ nhàng uyển chuyển, cô đúng là một mỹ nhân hiếm có.
Mấy ngày nay, Ôn Minh thị cho cô ăn cơm canh đạm bạc, nhưng cũng không hề keo kiệt với cô, để cho đôi má gầy guộc của nàng dần trở nên có thịt, thậm chí...
Cô đưa tay che bộ ngực có chút quy mô của mình ―― cô cũng bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-muon-phan-cong/2499651/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.