Editor: Nha Đam
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Minh Ôn thị đã đánh thức cô, hóa ra Minh Diễn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cô nữa thôi.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc rồi cùng Minh Diễn đi ra ngoài.
Lúc đó khoảng bốn năm giờ sáng, trời vẫn còn tối mịt.
Minh Diễn có vóc dáng cao, bước đi nhanh, để đuổi kịp hắn, Ôn Ngọc Thư đã phải chạy chậm, một lúc sau suýt ngã do không nhìn thấy đường.
Minh Diễn nghe thấy tiếng động vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền có chút oán giận nói: "Đi đường thôi mà còn có thể ngã." Nhưng hắn lại đi chậm lại, chỉ đi trước cô một bước.
Ôn Ngọc Thư mặc kệ hắn, âm thầm tăng tốc độ.
Chỉ chốc lát đã đến nơi đã hẹn, bác Tôn ở làng trong nhà có xe ngựa chuyên đưa đón người, mỗi khi có hội chợ, bác sẽ đợi ở cổng làng cho những ai có nhu cầu đi hội chợ, thu mỗi người 2 xu.
Khi họ đến nơi, bác Tôn đã đợi đến mất kiên nhẫn, những người phụ nữ trong làng cũng liên tục phàn nàn. Thấy vậy, Minh Diễn vội vàng bước tới và nhỏ giọng nói với mọi người rằng: "Là cháu nhất thời ham ngủ, lại ngủ quên, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người." Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người thấy hắn là một tú tài lại khom người xin lỗi họ một cách khiêm tốn như vậy cũng có chút ngại ngùng.
Ôn Ngọc Thư nghe xong cảm thấy hơi hụt hẫng, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-muon-phan-cong/2499645/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.