Trong giờ tự học buổi tối, tất cả các bài kiểm tra của từng môn đã được phát. Không nghi ngờ gì nữa, Tần Lương lại đứng ở vị trí thứ nhất, còn Ôn Ngọc Thư kém anh 8 điểm, xếp thứ hai.
Tối nay là buổi tự học tiếng Anh, trong tiết học đầu tiên, giáo viên nhận xét về bài kiểm tra, sau đó cho mọi người tự đọc sách.
Ôn Ngọc Thư giống như nguyên chủ có trí nhớ tốt, môn xã hội tốt hơn tự nhiên. Cô phải cố gắng học môn tự nhiên rất nhiều, đặc biệt là vật lý, môn này cô bị trừ điểm nhiều.
Cô đã chữa xong tất cả các bài thi của môn học khác, chỉ còn đề thi Vật lý này là cô chưa tìm ra được câu trả lời. Câu hỏi này nằm ngoài đề cương, là câu hỏi trong đề thi Olympic, cả khối ít người làm được. Cô vắt óc hồi lâu, nhưng không nghĩ ra.
Cô cau mày thật chặt và nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra một cách dữ dằn.
Bỗng nhiên có tiếng cười nhạo vang lên ở bên cạnh.
Vẻ mặt của Ôn Ngọc Thư không thay đổi, thậm chí trong mắt có một tia không hài lòng, ngẩng đầu nhìn Tần Lương.
Tần Lương uể oải viết công thức trên tờ giấy nháp, viết hai cái, vẻ mặt vẫn bất cần, đơn giản như đang ăn uống.
Ôn Ngọc Thư nhìn chằm chằm hai giây, sau đó chợt hiểu ra.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề, Ôn Ngọc Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô khẽ liếc nhìn Tần Lương, đúng lúc gặp ánh mắt Tần Lương lơ đãng liếc nhìn cô, ánh mắt va chạm vào nhau, anh giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ôn Ngọc Thiến bị hàng loạt hành động của anh làm cho sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền sâu trên má.
Không ngờ anh lại đáng yêu như vậy.
Bà dì của Ôn Ngọc Thư đến, khi tiếng chuông tan học vang lên, cô nhanh chóng đứng dậy đi vào WC.
Tần Lương cũng bị tiếng chuông đánh thức, vừa thấy cô đứng dậy liền nghiêng người về phía trước một cách tự nhiên để thuận tiện cho cô ra vào.
Khoảng cách bàn trước và sau quá hẹp, cho dù Tần Lương có nhường đường trước vẫn là khó khăn. Ôn Ngọc Thư vô thức đặt một tay lên lưng anh, khó khăn di chuyển ra khỏi khe hở.
Quần áo mùa hè rất nhẹ, Tần Lương có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng lòng bàn tay của cô xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, hơi nóng chậm rãi vòng qua eo của anh, mang theo chút tê dại.
Trong đầu không tự chủ được nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng, ngón tay anh giật giật, hơi thở hỗ loạn trong giây lát.
Cơ thể cọ xát dần dần biến mất, bàn tay đặt ở sau lưng cũng bị dời đi, biết cô đã đi ra ngoài, anh cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến lại muốn nắm tay cô.
Có lẽ cô đi quá nhanh nên không để ý tới trong túi cô rơi ra một vật màu trắng hình vuông, rơi xuống chân anh.
Không khí cứng ngắc trong giây lát.
Tần Lương có chút nghi hoặc vươn tay hoặc cầm lên, sau đó cẩn thận nhìn, đang đoán thứ này là gì.
Ôn Ngọc Thư hoàn toàn bất động, sững sờ nhìn động tác của anh, không nói được lời nào.
Anh lại còn tò mò hỏi cô: "Đây là cái gì?"
Mặt Ôn Ngọc Thư đỏ bừng, môi mím chặt, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào cũng ửng đỏ. Cô vừa xấu hổ vừa khó chịu nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, rồi cay đắng giật lấy đồ trong tay anh.
Nhìn thấy cô bỏ chạy, Tần Lương nhíu mày, anh thật sự không biết là đó là cái gì. Trước giờ anh đều không xen vào chuyện của người khác.
Nhưng......
Trong nhà cũng có phụ nữ, anh cũng đã từng nghe không ít lời nói không tốt giữa bọn con trai, liền nghĩ đến hành vi vừa rồi của Ôn Ngọc Thư.
Hình như anh biết thứ đó là gì rồi.
Trời......
Đột nhiên, sắc mặt Tần Lương đỏ rần, xấu hổ vùi mặt vào trong tay, có chút xấu hổ không dám nhìn ai.
Vừa rồi sao anh có thể ngốc như vậy?
Ôn Ngọc Thư chậm rãi trở lại phòng học cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên. Ngay cả liếc mắt một cái cô cũng không nhìn Tần Lương, bầu không khí giữa hai người thật xấu hổ.
Tần Lương mấy lần muốn nói chuyện với cô, nhưng lại ngượng ngùng không thể giải thích được khi nhìn thấy hàng mi rung động của cô. Quay đi quay lại nhiều lần, nhưng không nói được lời nào.
Sau khi Ôn Ngọc Thư bình tĩnh lại, cô cũng biết Tần Lương có lẽ cũng không biết, nhưng thiếp lập tính cách cô không thể bị phá vớ nên không thể để ý anh một cách dễ dàng được.
Làm lơ trước vài lần cố gắng bắt chuyện của Tần Lương, cô lặng lẽ đọc sách cho đến cuối buổi tự học.
An ninh của trường được quản lý rất tốt. Bọn họ thường trở về ký túc xá của mình mà không cần mang cặp về, tối nay cũng vậy.
Vừa mới thu dọn đồ đạc, Hà Trinh từ phía sau đã nhảy tới, ghé vào người cô, đáng thương nói: "Đi đến căng tin trước đi, tớ cảm thấy đói quá."
Bữa tối ở trường Nhất Trung kết thúc trước sáu giờ, buổi tối tự học thường kéo dài đến mười giờ. Điều này quả thực khó khăn hơn đối với những học sinh đang tuổi ăn tuổi lớn và rất dễ đói.
Mỗi ngày Ôn Ngọc Thư đều khiêu vũ mấy tiếng, lúc này cũng đói bụng cho nên cũng không phản đối.
Đèn trong nhà ăn sáng trưng, có rất nhiều học sinh vội vàng ngồi xuống, tất cả đều đến ăn thêm cơm.
Ôn Ngọc Thư không chọn đồ ăn nóng hổi, cô muốn mua một cái bánh mì.
Sau khi nhìn thấy những loại bánh mì còn lại, cô nhíu mày, bánh mì mè đen yêu thích của cô đã không còn nữa, cô có chút buồn vì không thể đến sớm hơn để mua.
Khi đang do dự chọn một chiếc bánh mì với nhiều kem hay một chiếc bánh mì kẹp thịt xông khói còn lại thì một bóng đen thoáng qua trước mắt cô.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lương đang cầm trên tay một cái bánh mì mè đen còn chưa bóc, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Cô vừa định quay đầu bỏ đi, nhưng lại bị anh giữ lại.
"Này! Chỉ là... Tớ rất xin lỗi, cái này là cho cậu." Vừa nói, anh vừa đưa chiếc bánh mì trong tay lên.
Ôn Ngọc Thư nhìn anh hai lần, liền thấy vẻ mặt của anh hiếm khi không có chút lười biếng nào, mà là chân thành. Cô hừ một tiếng, sau đó giật lấy chiếc bánh mì từ trong tay anh một cách thô bạo.
Nhìn thấy cô rời đi, Tần Lương thở ra một hơi, biết cô không còn tức giận nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]