Chương trước
Chương sau
" Làm thế nào để sửa chữa?"

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tôi không phân biệt được đây rốt cuộc là thế giới hiện thực hay ảo tưởng. Rõ ràng tất cả mọi người đều đang sống, có suy nghĩ của riêng mình làm sao có thể chỉ là nhân vật trong sách, đóng vai trò bia đỡ đạn phục vụ cho nữ chính vả mặt được?

" Chỉ cần làm cho cốt truyện hoàn toàn sụp đổ, hàm ý chính là làm cho Hoắc gia đối với Hoắc Tương Tư thất vọng mà oán trách trong lòng." Thanh âm của hệ thống Tề Kỳ có chút khẩn trương.

" Ồ, vậy thì tôi phải gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Lấy máu bất hợp pháp là một tội ác. Đưa gia đình họ Hoắc vào tù, như vậy cốt truyện sẽ sụp đổ!"

Thấy tôi thật sự muốn gọi điện báo cảnh sát, Tề Kỳ có chút nóng nảy: " Kí chủ, cốt truyện sẽ không sụp đổ đâu, hơn nữa cô không thể đưa Hoắc gia vào tù, bọn họ sẽ có biện pháp thoát ra sau đó đổ mọi tội lỗi lên cô. Số phận của cô sẽ càng thảm hại hơn còn thủ phạm là Hoắc Tương Tư vẫn sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi."

Sợ tôi nghe không lọt tai, Tề Kỳ ra sức thuyết phục: " Ký chủ yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cô hết mình. Hận ý của tôi đối với Hoắc Tương Tư không kém gì cô đâu, những gì cô cần làm bây giờ là hoàn thành hành trình công lược Hoắc Thời Khâm. Hắn ta vốn đã có tình cảm với cô, chỉ cần làm hắn đứng về phía cô mọi kế hoạch của chúng ta mới thuận lợi tiếp tục được."

Sau khi Tề Kỳ nói ra những lời vô nghĩa này, cũng không có tin tức gì nữa, bất luận tôi gọi nó như thế nào, nó không trả lời.

Mặc dù tôi cảm thấy hệ thống này không an toàn, nhưng cũng có khả năng đúng như những gì nó nói. Dù sao tôi có thể sẽ chết trước khi thế giới sụp đổ. Bây giờ chỉ còn cách từng bước thu thập bằng chứng, trước khi thời cơ chín mồi có thể dùng Hoắc Thời Khâm để phá vỡ các mắt xích.

Còn tình cảm của tôi đối với hắn nên ném cho chó ăn, một thằng ngu như thế không có gì đáng để nuối tiếc. Nhưng tôi sẽ xem xét trêu đùa hắn, máu của tôi không phải là món đồ chơi muốn lấy là lấy.

Hoắc gia không hài lòng việc tôi chậm chạp không đến xin lỗi Hoắc Tương Tư. Hoắc Vân Triết thô lỗ đá tung cửa phòng bệnh của tôi, lớn tiếng chất vấn tôi vì sao dám động vào Hoắc Tương Tư.

" Anh hai, anh không thể dung túng cho người phụ nữ rắn rết này được. Anh tự mình nhìn cho kĩ đi."

Cậu ta định bỏ đi ngay khi nói xong, thấy tôi định phản bác. Hoắc Thời Khâm dùng tay bịt chặt miệng tôi, hắn nhíu mày trách cứ: " Đủ rồi, tuy chị dâu của cậu làm sai. Nhưng cô ấy cũng đã truyền máu cứu sống Tư Tư, ông nội đã nói không truy cứu chuyện này nữa. Tại sao cậu phải dồn chị dâu mình đến đường cùng?"

Hoắc Vân Triết phẫn nộ rời đi.

Thấy vậy, Hoắc Thời Khâm buông tôi ra, anh mím chặt môi, khi nhìn tôi, trong mắt anh tràn ngập đau lòng cùng yêu thương. Hai năm qua, chính vì ánh mắt này mà tôi ngu ngốc cho rằng mình khác biệt. Nhưng bây giờ xem ra, trong lòng anh ta thứ quan trọng nhất vĩnh viễn đều là Hoắc Tương Tư.

" Sao vậy? Chính xác thì tôi đã làm gì sai, Hoắc Thời Khâm, vì sao anh cũng không tin tôi? Tôi không hề làm tổn thương cô ta, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? " Tôi vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt.

Tôi không thể phân biệt là diễn kịch hay thật lòng, có lẽ là cả hai đều có. Loại vận mệnh bị thao túng cứng ngắc này thật sự vô cùng hoang đường.

Nhìn thấy tôi như vậy, Hoắc Thời Khâm hoảng loạn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bày ra vẻ yếu đuối trước mặt anh ấy. Anh không nói gì chỉ im lặng đưa tay lau nhẹ đi những giọt nước mắt của tôi.

" Anh biết em cảm thấy oan ức, nhưng là vì anh, em đừng gây chuyện với bọn họ nữa, được không? "

Nghe mấy câu qua loa cho có, tôi thật sự muốn tát lệch đầu hắn. Đúng lúc đó, Tề Kỳ chủ động online: " Ký chủ, Hoắc Thời Khâm hảo cảm đạt 80%! Mời tiếp tục cố gắng, đợi khi hảo cảm đạt 90% chúng ta có thể công khai đối đầu Hoắc Tương Tư rồi.". Truyện Đô Thị

Kì thực, Tề Kỳ cũng không có quá nhiều niềm tin vào câu nói trên. Nó trầm ngâm đôi lát rồi lại bổ sung thêm: " Ký chủ, ít nhất thì khi đó Hoắc Thời Khâm cũng sẽ không vì dỗ dành Hoắc Tương Tư vui mà dứt khoát ly hôn với cô."

Hoắc Thời Khâm ở lại phòng bệnh cùng tôi, tôi không thèm để ý anh ta chỉ muốn gọi điện cho cha mẹ. Nhưng âm báo điện thoại không liên lạc được, giọng nói tổng đài lặp đi lặp lại khiến tôi vô cùng sốt ruột.

Tôi nhìn về phía Hoắc Thời Khâm đang yên lặng gọt táo bên cạnh: " Thời Khâm, ba mẹ em có chuyện gì sao? "

Thấy cơ thể hắn khựng lại một chút, tôi bất chấp tất cả lao xuống giường, anh ta nhanh chóng cản tôi lại, trấn an nói: " Lăng Ngôn, em bình tĩnh lại đã. Đội cứu hội cứu nạn đang dốc toàn lực tìm kiếm trục vớt, đợi khi có tin tức họ sẽ thông báo cho em."

Từ miệng Hoắc Thời Khâm tôi mới biết, khi bản thân đang hôn mê, cha mẹ tôi vội lái xe đi qua cầu sang sông. Chỉ là không biết tại sao, khi xe đi đến giữa cầu, mặt cầu đột nhiên bị gãy. Cha mẹ và xe đều rơi xuống sông, đến nay sống chết chưa rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.