Nhìn thấy chàng trai trẻ xấu hổ đến đỏ mặt, nói năng không mạch lạc, nghịch ngợm ẩn giấu trong cơ thể Cố Phi nổi lên, đột nhiên muốn trêu chọc đứa trẻ đối diện mình.
Hắn nghiêm túc hỏi: “Cho nên... tôi có đẹp trai hay không?”
Lâm Thanh Yến im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Đẹp trai.”
Rất đẹp trai.
Lâm Thanh Yến tin rằng mình không phải là nhan khống, đời trước cậu ngụp lặn trong ngành giải trí được năm năm đã nhìn thấy tất cả các loại soái ca và mỹ nam, mỗi người trong số họ đều đẹp trai theo cách riêng của mình, nhưng cậu sẽ không chú ý quá nhiều đến người khác.
Không giống như bây giờ, bất tri bất giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, trong mắt người đàn ông đó có thể cậu đã trở thành một kẻ biến thái, bất cứ ai luôn nhìn chằm chằm vào người cùng giới có thể là biến thái hoặc là người đồng tính.
À quên mất... cậu chính là người đồng tính.
Không biết Cố Phi có phải hay không, nhưng trên mạng có tin đồn rằng hắn lãnh cảm, không có hứng thú với nam hay nữ, cho đến nay vẫn độc thân.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Yến không khỏi ngước mắt nhìn đối phương, khuôn mặt đó quả thực nhìn không có ham muốn gì, giống như một người có thể nhìn thấu thế giới phàm trần, có thể ngay lập tức cạo trọc đầu xuất gia trở thành cao tăng đắc đạo.
Có vẻ như những tin đồn trên mạng không phải là không có căn cứ.
Cố Phi: “...”
Nếu vừa rồi không thấy thì không nói, nhưng mà ánh mắt đứa nhỏ nhìn hắn lúc nãy hình như có vài phần đáng tiếc cùng thương hại?
Lâm Thanh Yến cảm thấy đáng tiếc, cơ thể và khuôn mặt đẹp đẽ như vậy lại bị lãnh cảm, haizzz... Cậu thở dài trong lòng, đồng thời phát ra âm thanh.
Cố Phi: “...”
Tại sao còn thở dài?
Lâm Thanh Yến nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vừa uống sữa vừa nghĩ chủ đề để phá vỡ thế bế tắc, lại nghe thấy Cố Phi lên tiếng trước.
“Tiếp theo cậu có dự định gì không?” Cố Phi hỏi: “Còn muốn tiếp tục đi học không?” Chỉ cần Lâm Thanh Yến gật đầu, hắn liền cho cậu đi học, những người khác mười chín tuổi vẫn vô tư đi học.
Nhưng đứa bé này lại bỏ học sớm để đi làm trả nợ cho gia đình, ngay cả quần áo cậu mặc cũng rách nát, đôi bàn tay trắng nõn và thon thả rất đẹp nhưng lại có những vết chai do bao năm làm việc vất vả.
Cố Phi đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Đi học?” Lâm Thanh Yến lắc đầu nói: “Tôi còn chưa nghĩ tới đó.”
Cố Phi ăn sáng xong đến công ty, Lâm Thanh Yến không có việc gì làm, tùy ý đi dạo quanh biệt thự, chưa kết thúc chuyến tham quan đã cảm thấy mệt mỏi nên ngồi trong đình ở sân sau, ngoan ngoãn suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Trước hết, cậu quyết định tiếp tục sống ở đây với Cố Phi, để có nhiều cơ hội xác nhận thân phận của người đàn ông này, hơn nữa, dù có đi học hay không đi học, hoặc tiếp tục tham gia làng giải trí, thì cũng phải kiếm tiền.
Lâm Thanh Yến dở khóc dở cười khi nghĩ đến việc mình nghèo đến mức một trăm tệ cũng không có, ưu tiên hàng đầu là kiếm tiền, khi cậu đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Đó là tin nhắn WeChat do em trai Lâm Thanh Dương gửi:
——Anh ơi, vài ngày nữa là bắt đầu đi học rồi, em mới vừa thích một đôi giày thể thao, không đắt lắm, chỉ có năm trăm tệ thôi. [Đáng thương.]
Bình thường lúc này Lâm Thanh Yến sẽ lập tức chuyển tiền. Cho dù không có tiền thì cậu cũng sẽ đồng ý trước, ở trong nhà quan hệ giữa cậu với em trai vẫn còn được, cũng chỉ là được thôi.
Đời trước cậu bị cư dân mạng hiểu lầm và chửi bới, thậm chí khi cuối cùng đã rời khỏi làng giải trí và biến mất khỏi mọi người, Lâm Thanh Dương cũng không quan tâm gì đến cậu, thậm chí còn rất thân thiết với An Nam Ý.
Cái gọi là tình cảm gia đình chính là đạm bạc như vậy.
Sau khi sống lại, suy nghĩ của cậu đã thay đổi, cậu muốn sống cho chính mình, kiếp trước cậu đã làm đủ điều cho cha mẹ và em trai, móc tim đào phổi nhưng đổi lại lờ những lời mắng chửi những trận đánh đập từ cha, mẹ thì vô tâm, em trai thì thờ ơ.
Nếu vậy có đáng không?
Không đáng.
Lâm Thanh Yến không trả lời tin nhắn, cầm điện thoại và ngây người nhìn những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ trong khu vườn nhỏ đối diện, cho đến khi một con mèo mềm mại kêu lên bên tai.
“Meo~”
Cậu cúi đầu tìm kiếm âm thanh, dưới chân có một con mèo nhỏ màu cam mũm mĩm đang đứng, đầu tròn, đôi mắt to tròn, nhìn rất đáng yêu, tò mò ngước lên nhìn người lạ mới đến.
“Meo ~”
Lâm Thanh Yến rất thích con vật nhỏ đáng yêu này, tiếng meo meo khiến trái tim cậu muốn tan chảy.
Cậu lập tức bỏ những điều khó chịu ra sau lưng, cúi xuống bế con mèo màu cam lên, đặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đầy lông của nó, “Bé con, em tên là gì?”
“Meo meo ~” Con mèo màu cam là không sợ người lạ chút nào, sau khi được vuốt ve nó thoải mái nhắm mắt lại, còn quơ hai bàn chân nhỏ.
“Bé con, chủ nhân của em là ai vậy?”
“Em ăn sáng chưa? Có đói không?”
“Sao em không kêu meo meo? Mèo con cũng cần phải lịch sự và trả lời khi người khác hỏi chứ. Em có biết điều đó không?”
“Mau nào, meo meo.”
…
Bé mèo cam béo lười biếng nhắm mắt lại, lười nói chuyện với loài người ngu ngốc.
——
Bây giờ là 5 giờ 30 chiều, còn 30 phút nữa mới tan làm.
Nhóm buôn chuyện trong Cố thị đột nhiên trở nên sôi nổi vì hôm nay chủ tịch của họ không những không tăng ca mà còn tan làm sớm nửa tiếng.
Toàn bộ công ty, thậm chí cả dì quét dọn đều biết rằng chủ tịch của họ là một người nghiện công việc, một tuần luôn có một, hai, ba, bốn, năm, sáu hoặc bảy ngày một tuần để tăng ca, chỉ có một số ít lần là tan làm sớm như thế này.
Nhưng đây cũng không phải là một vấn đề lớn.
Mọi người chỉ bàn tán trong nhóm rồi giải tán.
Chắc không thể nào có đi hẹn hò với người đẹp được ha?
Không thể nào!
So với điều này, họ càng sẵn sàng tin rằng Cố gia dành thời gian để cứu thế giới.
Cố gia không muốn cứu thế giới, hắn chỉ nghĩ đến cậu bé không nhà tội nghiệp mà hắn đưa về tối qua vẫn còn ở nhà, bình thường hắn có thể làm việc cả ngày mà không có bất kỳ phiền nhiễu nào, nhưng bây giờ đã gần đến giờ tan sở, hắn không thể ngồi yên trong văn phòng được.
Thế là đúng lý hợp tình tan làm sớm vì dù sao hắn cũng là sếp.
Hắn lái xe một mạch về nhà nhưng không thấy Lâm Thanh Yến như mong đợi, quản gia Thẩm nói rằng Lâm thiếu gia đã ra ngoài từ sáng, “Lâm thiếu gia nhờ tôi nói với ngài rằng khoảng chín giờ tối cậu ấy sẽ về...”
Cố Phi mím môi vô cảm, “Chú có biết cậu ấy đi đâu không?”
Quản gia Thẩm nói: “Lâm thiếu gia không có nói, chỉ là để lại cho tôi số điện thoại di động, có cần tôi gọi điện hỏi không?
“Không cần, đưa số cho tôi.”
“Được.”
Cố Phi sau khi nhận được số quay người đi ra ngoài. Quản gia Thẩm nhìn bóng lưng hắn trong lòng có chút cảm khái. Hóa ra Cố Phi trở về sớm như vậy là vì Lâm thiếu gia.
Bên kia, Cố Phi mở cửa xe, lại ngồi vào ghế lái, lưu số điện thoại quản gia gửi vào danh bạ, ghi là... Hắn do dự hai giây, vẻ mặt lạnh lùng lạnh lùng, gõ hai chữ lên bàn phím:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]