Nước ấm nhỏ giọt dọc bàn và xuống sàn, Lâm Thanh Yến nhanh chóng nói xin lỗi và vội vàng lấy khăn giấy ra lau. Đôi mắt rủ xuống che đậy sự hoảng loạn. 
Cậu gượng cười: “Thật xin lỗi, tôi quá bất cẩn.” 
Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài rắn chắc xuất hiện trước mặt cậu, đỡ ly nước ngã trên bàn lên: “Không sao đâu, để tôi.” Giọng nói từ tính nhẹ nhàng, giống như một tia ma thuật, xoa dịu nỗi bất an trong lòng Lâm Thanh Yến. 
Lâm Thanh Yến yên lặng nhìn Cố Phi trật tự dọn bàn. 
An Dụ ngồi ở một bên còn đang ngơ ngác cầm điện thoại, không phải vừa mới chụp ảnh đứa nhỏ này sao? Sao lại dễ bị dọa hơn thỏ nhỏ nữa? 
“Yến Yến, cậu không sao chứ?” Phản ứng của An Dụ có phần khoa trương, anh ta bước tới ôm vai thiếu niên, lo lắng nhìn cậu ảo não nói: “Cậu xem hai chúng ta lớn lên giống nhau như vậy, vừa rồi tôi chỉ muốn chụp ảnh cậu gửi cho ba mẹ xem, muốn hỏi bọn họ có con trai bị lưu lạc bên ngoài hay không.” 
“Không sao đâu.” Tâm trạng của Lâm Thanh Yến đã trở lại bình thường, cười giải thích: “Tôi chỉ là không thích chụp ảnh. Vừa rồi đột nhiên nghe thấy, chỉ là không quen với âm thanh này thôi.” 
“Ồ... Vậy là được rồi, tốt rồi.” 
Cố Phi trầm ngâm nhìn bọn họ. 
Cố Phi nói: “An Dụ, xóa ảnh đi.” 
“Ừm...” Lâm Thanh Yến vừa mới nói không thích chụp ảnh, An Dụ ngoan ngoãn xóa ảnh. Chậc... đứa bé này ăn ảnh thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-van-nguoi-ghet-sau-khi-trung-sinh-bao-hong-toan-mang/3578548/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.