Chương trước
Chương sau
Cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không, Lâm Thanh Yến đột nhiên bị ôm ngang, cậu hét lên và vô thức đưa tay lên ôm lấy cổ người đàn ông.

Khi mắt không còn nhìn thấy nữa thì khứu giác đã trở nên nhạy bén hơn. Mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi, mùi hương không hiểu sao lại có cảm giác an tâm và có chút quen thuộc.

Lâm Thanh Yến nhớ rằng người đàn ông đã giúp cậu trong trung tâm thương mại vào ngày hôm đó cũng có mùi như thế này, đáng tiếc lúc đó cậu đã ngất xỉu nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, bây giờ lại trở thành kẻ mù không thể nhìn thấy gì nữa.

Người trong ngực hắn thật sự rất nhẹ, lúc này nhìn cậu giống như một chú mèo con đang sợ hãi. Đôi mắt trong veo ngấn nước vô hồn đặc biệt yếu đuối, người đàn ông im lặng hai giây, cúi đầu ghé sát vào tai thiếu niên, bất chấp cậu có thể nghe thấy hay không, mở miệng nói:“Đừng sợ, tôi không phải người xấu.”

Giọng nói mềm mại trầm thấp tựa như lời thì thầm giữa những người yêu nhau.

Lâm Thanh Yến nghe được loáng thoáng.

Cậu không biết người đàn ông đó trông như thế nào, họ tên là gì, tại sao tìm được đến đây. Nhưng không hiểu vì sao và cũng không vì bất cứ lý do gì, cậu lại cảm thấy tin tưởng rằng người này thật sự không phải là người xấu, từ tận đáy lòng mình cậu cảm thấy rất yên tâm, có lẽ bởi vì người đàn ông này là người duy nhất giúp đỡ cậu mà không có bất cứ mục đích nào.

Hơn nữa, bây giờ cậu cũng không còn cái gì cả, nên cũng không có gì phải sợ nữa.

Tiếp theo, người đàn ông để Lâm Thanh Yến ngồi trên ghế sô pha rồi đi tìm hộp y tế, cẩn thận giúp cậu xử lý vết bỏng trên mu bàn tay, sau đó dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trên sàn. Cuối cùng người đàn ông đi vào nhà bếp nấu một tô mì khác đút cho cậu ăn từng chút từng chút một.

Vị của món mì rất bình thường, nhưng Lâm Thanh Yến lại ăn lấy ăn để, những giọt nước mắt long lanh cứ từng giọt từng giọt mà lăn dài trên đôi má gầy gò của cậu. Tất cả sức lực mà cậu cố tình giả vờ đã sụp đổ trước lòng tốt của một người xa lạ.



Cậu cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, biết tổn thương, biết đau buồn và cũng muốn được quan tâm, được chăm sóc được yêu thương. Nhưng cậu đã sống hai mươi bốn năm, ngoài chút tình thân mờ nhạt và một tình yêu giả dối ra, thì tất cả những gì cậu nhận được đều là sự xấu xa của thế giới này.

Cậu cũng muốn được ai đó yêu thương, có một chỗ dựa khiến cho cậu không còn lo sợ nữa, một nơi cậu được thiên vị, yêu thương mà chẳng cần kiêng nể hay sợ hãi bất cứ ai hay bất cứ điều gì.

Một lúc sau, Lâm Thanh Yến rơi vào một cái ôm mạnh mẽ và ấm áp, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai và tấm lưng gầy gò của cậu, sau đó từ trong túi móc ra một viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng cậu.

Vị ngọt quen thuộc lan tỏa trên đầu lưỡi, chua chua ngọt ngọt, là kẹo mận. Bên trong viên kẹo trong suốt lấp lánh ấy bọc lấy một trái mận khô chua chua mặn mặn, cũng chính là loại kẹo mà lúc nhỏ cậu thích ăn nhất.

Lâm Thanh Yến vừa khóc vừa cười, dựa vào lòng người đàn ông nức nở.

Từng ngày qua đi, tình trạng sức khỏe của Lâm Thanh Yến ngày càng trở nên tệ hơn, cậu đã bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được.

Điều an ủi duy nhất chính là vào những ngày tháng cuối đời, cậu không phải đơn độc một mình.

Người đàn ông vẫn luôn ở đây chăm sóc cậu hết lòng hết dạ, đối xử với cậu rất tốt.

Cậu thậm chí còn cảm thấy bất đắc dĩ khi phải rời khỏi thế giới này, nếu cậu nghe lời bác sĩ tiếp nhận điều trị bằng phẫu thuật ngay từ đầu, liệu kết quả có khác không....

Nhưng ngày này vẫn đến.

Không phải bệnh tật giết chết cậu mà là một tai nạn xe hơi bất ngờ.



Ngày hôm đó người đàn ông không có ở đó, Lâm Thanh Yến một mình mò mẫm trong bóng tối, không thể nhìn cũng không thể nghe thấy nên khi xe tải chạy tới cũng không có cách nào né tránh.

Cơ thể gầy gò của chàng trai trẻ bị một lực cực lớn va vào, cuối cùng nặng nề ngã xuống nền bê tông, chất lỏng màu đỏ tươi chói mắt chảy ra từ cơ thể gầy gò ấy.

Cậu không biết cảnh tượng ấy tình cờ bị người đàn ông đang chạy về nhìn thấy.

Trong lúc hấp hối, Lâm Thanh Yến hết lần này đến lần khác vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, dùng đầu ngón tay lần theo lông mày, sống mũi, đôi môi... Cẩn thận vẽ ra hình dáng của người đàn ông trong đầu, như muốn khắc hình dáng người này vào trong xương tủy.

Cho đến khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cậu, hết giọt này đến giọt khác không ngừng.

“Đừng khóc...” Lâm Thanh Yến cố gắng mỉm cười, trong giọng nói yếu ớt gần như không nghe được của cậu mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, “Anh nhất định là một người rất đẹp trai... Thật đáng tiếc, tôi không có cơ hội để nhìn thấy nữa rồi...”

“Cảm ơn anh...tạm biệt.”

Nếu có kiếp sau, cậu hy vọng mình sẽ không ngu ngốc nữa, không yêu Ôn Ngôn, đừng tin vào bộ mặt đạo đức giả của An Nam Ý, đừng yếu đuối kém cỏi như vậy nữa, không để bị bắt nạt nữa...

Còn có, hy vọng có thể gặp lại người đàn ông này một lần nữa.

Biết anh ấy trông như thế nào, biết anh ấy...tên là gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.