Liêu Vãn tay vén tấm màn che bước ra ngoài, một trận khí lạnh khẽ ùa vào, Vu Nguyệt Cơ thoáng rùng mình ôm lấy khuỷu tay. Thời tiết nóng lạnh đột ngột, vẫn luôn thay đổi thất thường như vậy.
Phía dưới, Vu Nguyệt Cơ mặc trên người bộ y phục màu xanh mướt mát, tấm lưng khi đối diện với y vô cùng mảnh mai. Chẳng trách Vu đại tiểu thư từ nhỏ phải liên tục uống thuốc để duy trì mạng sống, dáng dấp trông thật gầy.
Nhìn vòng eo tinh tế kia, ước chừng bàn tay y có thể nắm trọn, ý tứ có chút thâm sâu nhìn nàng, rất lâu mới hạ tầm mắt.
Không có mẫu thân chống lưng, di nương một mình thâu tóm mọi chuyện trong phủ, đáng lí theo lời đồn thổi, nàng chỉ biết vài mặt chữ là nhiều. Thật không ngờ khi chép quốc tắc, nét chữ mềm mại không kém phần sắc bén này lại không sai một từ.
Dụ Lang xem quốc tắt nàng chép rất nghiêm túc, nàng thi thoảng chỉ nghe phía sau phát ra tiếng động sột soạt khi lật giấy. Mãi mới có động tĩnh: "Số Sạ Bì còn lại nàng không thể giữ, hiện tại không được, sau này càng không nên."
Hít một hơi sâu, nàng cần thận rút trong tay áo ra một lọ thủỷ tinh nhỏ, bên trong đều là bột Sạ Bì tán nhuyễn. Vu Nguyệt Cơ cắn môi đẩy lọ thủy tinh về phía trước, ngón tay thon nhỏ, làn da trắng như phát sáng khiến đôi mắt nam nhân không thể di dời.
Vẻ mặt không cam tâm của nàng khiến Dụ tướng quân bất giác bật cười, y rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3504196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.