"Dụ..." Vu Nguyệt Cơ ngờ vực gọi: "Tướng quân..."
Dụ Lang khẽ gật đầu, khôi phục nét mặt nghiêm nghị, bàn tay từ tốn buông eo nàng ra. Linh Lan nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của tiểu thư liền vội hỏi: "Người thế nào rồi."
Quân doanh xưa đến nay đều đặt quy tắc làm trọng, không ngờ, chỉ vì lòng tốt của Thế tử lại mang về một mớ hỗn độn. Vu Nguyệt Cơ lắc đầu trầm ngâm tỏ ý không sao, Linh Lan hít một hơi sâu liền tố cáo: "Nói hai câu liền động tay động chân. Tướng quân! Là cô ta cố ý."
Lục Mạn Nhi không phục nói: "Là cô ta cản đường."
Nhìn y phục không chỉnh tế của Tô Cẩm, tai Liều Vẫn đã nóng hơn trồng thẩy.
Liêu Vãn nhíu mi cố ý nhỏ giọng: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô nương nên trở về lều của mình, mọi chuyện ở đây đã có Tướng quân làm chủ."
Tô Cầm không cử động, nâng mi đã sớm đẫm lệ, đôi mắt mỹ nhân sáng bừng như đóá liên hoa, nghi vấn hỏi lại nam nhân kia: "Tiểu nữ có thể rời đi trước sao?"
"Trâm ngọc của ta bị ả lấy mất, không thể thả. Tướng quân, mau gọi người lục soát..." Lục Mạn Nhi liều mạng hét lớn, hành vi càng thêm phần lớn mật, lại còn muốn lần nữa xông đến túm tóc Tô Cầm.
Tuy có Liêu Vãn một thân cường tráng chắn ngang phân nữa, nhưng Tô Cầm vẫn rụt vai đầy sợ hãi, Vu Nguyệt Cơ nhiều lần quan sát, nhận ra thái độ của Tô Cầm đối với Lục Mạn Nhi vô cùng dè dặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3498560/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.