Liêu Vãn thận trọng mời Tần Lôi đi trước, dù không mấy tình nguyện Thế tử cũng không có cách nào chối từ, mắt khẽ liếc về phía Vu Nguyệt Cơ vài lần mới kìm nén nỗi lòng mà rời đi.
Bên trong chỉ còn vỏn vẹn hai người, Vu Nguyệt Cơ lén lút nhìn dọc theo sườn mặt của y, thái độ cứng rắn kia đúng là có chút doạ người. Thấy nàng thoáng chốc lại nhìn mình, Dụ Lang nheo đôi mắt lười biếng hỏi: “Thế nào? Không phục?”
Vu Nguyệt Cơ dừng một chút mới nói: “Thân phận ngài ấy…”
“Nàng đang dạy ta cách làm việc?”
Nghĩ ngợi một lát, nàng đột nhiên thấy hối hận khi lại nhắc đến Thế tử. Nhìn khuôn mặt đen xì kia, Vu Nguyệt Cơ cũng không muốn chuốc hoạ vào thân, nàng nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.
“Tiểu nữ phục! Xin phép Tướng quân được rời đi trước. Thời gian không còn sớm không phiền người nghĩ ngơi, ta phải nhanh chóng trở về chép quy tắc quân doanh, kịp thời nộp cho ngài.”
“Nàng oán giận ta?”
Vu Nguyệt Cơ cắn răng nói: “Tiểu nữ không dám”
Dụ Lang liếc nhìn nàng, không nói thêm gì mà trực tiếp tiến đến kệ sách cao ngất, thuận tay rút một cuốn sách dày cộm đem đến trước mặt nàng. Vu Nguyệt Cơ nhìn bề dày kia, choáng ngộp đến độ hít thở không thông, đôi mắt trừng lớn nhìn hắn không chớp lấy một cái.
Một lúc sau, nàng nín nhịn cơn khiếp sợ dùng ngón tay run rẩy cầm lấy cuốn sách kia. Nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, Dụ Lang nhịn không được thoả mái trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3447192/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.