Dụ Lang bình thản nói với nàng bằng giọng rất nhẹ nhưng Vu Nguyệt Cơ có thể cảm nhận được một cỗ sát khí bao trùm: "Nàng đến bẩm báo lời ta cho Điện hạ, bảo người dẫn đoàn binh về doanh trại trước, ta cùng Bất Kỷ phải ghé thành Phú Đô một chuyến."
Vu Nguyệt Cơ ngẩng người một lúc mới chậm rãi gật đầu.
Lúc này, y cùng Bất Kỷ sóng vai nhau đi được một đoạn xa, đột nhiên nam nhân ngoảnh đầu nói vọng lại, âm thanh lớn đủ để nàng nghe rõ từng chữ một.
"Đừng tự tiện một mình vào rừng, nhất định phải đợi ta về."
Dụ Tướng quân sải từng bước chân mạnh mẽ xuống mặt đất, tà áo choàng bị gió cuộn tung bay trong không trung, khí thế bất phàm cùng dáng vẻ cao lớn của y là thứ Vu Nguyệt Cơ không thể phủ nhận. Phong thái uy nghiêm càng lúc càng xa dần, nàng không nhìn thấy vẻ mặt bất an của Dụ Lang, nhưng có thể ngầm cảm nhận được sự gấp gáp từ bước chân kia.
Khuôn mặt mỹ nhân như nhiễm một tầng sương mờ, hiển nhiên nàng rất rõ Dụ Lang rời đi vì lí do gì. Lịch sử lần nữa tái diễn lại trong trí nhớ, Quân Mông Cổ nhân lúc Tướng quân rời doanh trại đã lớn gan đánh thẳng vào biên cương nước Thụy, thành Mỹ Oa dùng mật thư gửi cứu viện ngay trong đêm lại không nhận được hồi âm từ tướng lĩnh thành Phú Đô.
Trong sự cấp bách tột cùng, thành Mỹ Oa có thể bị chiếm đóng trong gang tất, nhưng tướng lĩnh thành Phú Đô- Chu Viễn Nha vô năng, mê muội. Bên tai nghe lời dụ dỗ thâm tình của đại mỹ nhân Mông Cổ mà bỏ bê chuyện trọng đại trong quân doanh.
Càng về sau, thành Phú Đô dưới sự chỉ huy của kẻ ngu dốt Chu Viễn Nha tự nguyện hai tay dâng thành cho giặc. Hắn âm mưu cùng thống lĩnh A Ti Sở của quân Mông đầu độc toàn bộ binh lính trong doanh trại để đoạt được binh quyền trong tay Dụ Lang, hòng tạo phản cướp ngôi vua.
Vu Nguyệt Cơ nhận ra lần hoán đổi giữa Bất Kỷ và Liêu Vãn trong chuyến đi này, tất thảy đều có nguyên do. Dường như mọi thứ đều đang nằm trong dự liệu của nam nhân kia, Bất Kỷ tính tình đa nghi ra tay tàn nhẫn, kể cả thân phận là nữ nhi. Nhất định hắn đang muốn mượn cớ phục tùng mệnh lệnh của Tướng quân để diệt cỏ tận gốc Chu Viễn Nha, xóa sạch kết cục bi thảm năm xưa.
Liêu Vãn từng vì tình nghĩa huynh đệ mà tha chết cho Chu Viễn Nha, nhưng hắn chứng nào tật nấy, bên trong lại nung nấu âm mưu tiếp tay cho giặc. Lần này xem ra, Bất Kỷ trùng sinh chính là hậu quả róc xương giành cho kẻ bất nhân, bất nghĩa.
Sự việc được bẩm báo cho Điện hạ, hiện tại đoàn binh nhanh chóng tiến hành thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát về doanh trại ngay trong ngày.
Đột nhiên một Ám vệ quân bên cạnh Tần Lôi khẩn hoảng lao đến, có lẽ sự tình cấp thiết, khuôn mặt nam tử trẻ trung đã đỏ bừng vì thở gấp. Vu Nguyệt Cơ đoán chuyện không lành liền hỏi: "Có việc gì sao?"
"Cô nương, người chúng ta có bệnh đậu mùa, lão bà tị nạn bị phát hiện triệu chứng mưng mủ khắp khuôn mặt. Điện hạ muốn đưa lão bà về doanh trại, nhưng nô tài biết rõ, loại đậu mùa sẽ lây lan rất mạnh, ảnh hưởng đến toàn bộ sức khỏe của binh sĩ. Tướng quân nhất định sẽ trách phạt Điện hạ và trình báo lên Hoàng thượng. Thuộc hạ mong cô nương sớm nghĩ ra đối sách vẹn cả đôi đường, danh tiếng Điện hạ không thể vấy bẩn thêm nữa, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng về sau."
Ám vệ quân được Hoàng thượng đích thân cử theo hòng bảo vệ chu toàn cho an nguy Điện hạ, nhưng chỉ vọn vẹn có sáu người, nhìn liền đoán ra là cho có lệ. Quyền hạn trong tay Tần Lôi hiện tại chỉ còn cái danh, không một ai kính trọng. Nếu Thế tử còn một mực đem bệnh dịch về doanh trại, chắc chắn sẽ khiến lòng tin binh lính lung lay, là cái cớ để Hoàng thượng trừng phạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]