Đêm vừa trải qua trận rét đầu mùa, cơn gió chỉ vô tình lướt nhẹ đã nghe rõ âm thanh tiếng lá cây xào xạc.
Vu Nguyệt Cơ cả thân xiêm y đỏ rực đứng bên cạnh hồ nước, mặt nước trong suốt có thể nhìn rõ dung mạo thanh tú động lòng người, đầu mang trâm đuôi phượng hoàng bằng vàng lộng lẫy, uy nghiêm.
Gió cuốn hơi nước từ mặt hồ thổi sang lạnh buốt, nàng ngờ vực dùng ngón tay vuốt ve chiếc trâm phượng được cài trên búi tóc. Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm bén nhọn từ đâu vung tới, đâm xuyên qua ngực. Máu tươi tươm ra, nhỏ từng giọt theo đường kiếm sáng loáng.
Ảnh kiếm!
Vu Nguyệt Cơ đau đớn nấc lên từng tiếng, bàn tay run rẩy dần mất đi cảm giác, ngón tay lạnh như băng không thể nào cử động. Nàng hoảng loạn xoay người muốn nhìn rõ danh tính kẻ đã đâm mình, Bất Kỷ miệng nhếch lên đầy quái dị, hắn hài lòng nói với nàng:
- "Nếu mọi chuyện trùng sinh vẫn không thể cứu vãn kết cục bi thảm, chi bằng để ta tiễn Nương Nương một đoạn. Nữ nhân như ngươi không còn xuất hiện, Tướng quân sẽ không đau lòng."
"Vu Nguyệt Cơ ngươi đi chết đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
Vu Nguyệt Cơ choàng tỉnh giấc từ cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415347/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.