Thành thật mà nói, Bất Kỷ cùng Vu Nguyệt Cơ đều trùng sinh, nhưng nàng vẫn không thể thấu nổi suy nghĩ của hắn. Tốt nhất vẫn là tự mình ra tay, hành tung Bất mặt lạnh xưa nay đều kín đáo, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì.
Vu Nguyệt Cơ chỉ vờ nhắm mắt, có thể nghe sạch toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chẳng mấy để tâm. Đại não căng như dây đàn, nàng chỉ mong dẹp êm tên sát thủ Mông Cổ.
Đoàn người cứ vậy mà di chuyển đến khi trời tối mịt mù, mơ hồ nghe tiếng Dụ tướng quân lanh lảnh cất lên: "Tất cả dựng lều phía bên kia, không một ai được tách lẻ ra khỏi hàng. Đêm, ở đây có nhiều thú dữ, đừng trách Dụ mỗ không nhắc nhở."
Mọi người ngay ngắn đi theo từng hàng, ngọn lửa phập phùng cứ vậy được nhóm lên. Dụ Lang đảo mắt xung quanh, chân mày khẽ nhíu chặt, cứ vậy mà tìm kiếm bóng dáng trong đoàn người.
Đột nhiên, một cơ thể mềm mại sà vào lòng, Dụ Lang hạ tầm mắt nhìn xuống người đang nằm trọn trong vòng tay. Lục Mạn Nhi khuôn mặt e lệ, hàng lông mi cong vút khẽ chớp vài cái, nàng khịt mũi nói: "Đại nhân, tiểu nữ lạnh quá."
Dụ Lang tròng mắt không chút dao động, mạnh mẽ hất văng nữ nhân ra xa, chút lưu tình cũng không có. Lục Mạn Nhi không ngờ đến nam nhân này lại nhẫn tâm đến thế, cả cơ thể bị đảo mấy vòng, ngã sóng soài trên nền đất.
"Về đêm tiết trời rất lạnh, cô nương cẩn thận nhiễm phong hàn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415342/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.