Đi ròng rã cả ngày, mặt trời lặn dần về hướng Tây, Dụ Lang ghì dây cương dừng ngựa, xoay đầu nói với Bất Kỷ:
- Bảo mọi người chọn nơi đất cao thoáng dựng trại. Mọi người cũng sớm kiệt sức rồi, nhóm chút lửa, mang cho mỗi người ít lương thực. Đêm nay, ta và ngươi thay nhau canh gác!
Bất Kỷ gật đầu.
Xe ngựa dừng lại, Tần Lôi bước xuống, mũi chân hướng về phía Vu Nguyệt Cơ mà đến. Nam nhân lịch thiệp vén rèm, nâng tay đỡ nàng bước xuống an toàn, mới cẩn thận hỏi: "Đường xa ắt hắn làm Vu cô nương không quen, sau này có thể sẽ chịu không ít cực khổ. Có việc gì, đừng ngại đến tìm ta..."
"Đa tạ Điện hạ đã quan tâm", Vu Nguyệt Cơ cười nhẹ như mây.
Phía xa, Dụ Lang buộc ngựa vào gốc cây, ánh mắt mỗi lúc một lạnh dần. Trong ấn tượng không mấy vui vẻ của hắn, Vu Nguyệt Cơ cứ mở miệng lại gọi Điện hạ, lần này lại dính lấy nhau như cá gặp nước, càng nhìn lâu càng bực dọc.
"Phịch" một tiếng, bầu nước trên lưng ngựa của Bất Kỷ bị hắn hung hăng đá một cái thật mạnh, rơi hẳn xuống đất. Dụ Lang không vui trong lòng, chướng mắt lại lần nữa đá thêm một lần.
Âm thanh không nhỏ, khiến đám thị vệ đồng loạt quay đầu nhìn sang. Nhưng nhận thấy sắc mặt âm trầm không vui của Tướng quân, ai nấy đều sợ hãi tản ra xa. Ánh mắt sát khí của hắn bắn về phía nào, phía đấy đều im thin thít, không ai dám hó hé một câu nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415339/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.