Chương trước
Chương sau
Chẳng biết Bất Kỷ lúc này đang che giấu tâm tư gì, vẻ mặt lạnh nhạt hơn hẳn so với lúc nãy. Nam nhân cao lớn lưng thẳng tấp song song với trụ, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đăm đăm tụ về một hướng trông cực kỳ nghiêm trọng.

Ngược lại, Linh Lan thấp thỏm không yên, chốc chốc lại nhón chân ngoảnh đầu nhìn về phía Vu Nguyệt Cơ. Chỉ sợ Đại tiểu thư lại sơ suất chọc giận Dụ Tướng quân, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Tướng quân trừng phạt nghiêm như vậy, Đại tiểu thư e là lành ít dữ nhiều."

Không thể chờ đợi thêm, Linh Lan liền bước xuống bật tam cấp, vai bất ngờ bị Bất Kỷ dùng chút sức giữ lại, nam nhân tỏ ý cười: "Ngươi không nhìn ra Tướng quân có ý với tiểu thư nhà ngươi à? Đừng phá hỏng chuyện tốt của bọn họ."

"Có sao?", Linh Lan nghe vậy ngay lập tức bày ra bộ mặt đăm chiêu, một lúc sau lại lắc đầu: "Bất đại nhân cảm thấy điều đó có thể xảy ra ư? Hơn nữa còn là lần gặp đầu tiên?"

"Có gì không thể?"

"Không thể nào!", Linh Lan lập tức cắt đứt lời nam nhân.

Trông giây lát Bất Kỷ ngẩn ra, cuối cùng mới chậm rãi đáp: "Ngươi cảm thấy yêu từ cái nhìn đầu tiên là điều không thể sao? Thiên hạ rộng lớn, vô tình bắt gặp người tình trong mộng sẽ tương tư cả đời."

Bất đại nhân thường ngày vốn không mở miệng nói chuyện tình cảm nam nữ, huống hồ doanh trại xưa nay không có nữ giới. Mấy câu 'yêu đương ái muội' chỉ vô tình nghe được từ miệng tên trăng hoa Lưu Vãn, không tin rằng bản thân có thể thuật lại một cách lưu loát.

"Nhìn không ra đó, Bất Đại nhân hóa ra cũng là nam nhân đa tình, ngài từng yêu ai sao?"

Linh Lan cũng rất tò mò, người tựa tảng băng như Bất Kỷ khi yêu, liệu có mở miệng nói mấy lời thâm tình như người bình thường không? Nàng thấp hơn Bất đại nhân rất nhiều, buộc phải ngẩng cao đầu, ánh mắt cả hai nhìn thẳng vào nhau.

Cơn gió khẽ thổi ngang, tiếng lá 'lào xào' rơi trong màn đêm tối tăm, Bất Kỷ đứng yên bất động, cứ lặng lẳng nhìn nàng không nói gì. Không khí dần im bặt, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt khẽ chớp, Linh Lan nhón chân tiến sát gần nam nhân.

Giọng nói nàng thì thầm, "Nô tì hỏi Bất đại đã yêu ai chưa?"



Dư vị thiếu nữ phảng phất dọc cánh mũi, hạ tầm mắt nhìn xuống đôi môi hồng hào mềm mại. Bất Kỷ sóng lưng lạnh toát như có điện giật qua, không chần chừ nâng ngón trỏ lên đẩy trán nàng ra xa. Bất đại nhân hắng giọng: "Trẻ vị thành niên không nên hỏi về vấn đề này."

"Nô tì đã mười tám!"

Bất Kỷ vạch trần, "Mười tám? Ta cho rằng là mười sáu, ngươi kém Vu Nguyệt Cơ một tuổi. Vẫn chưa đến tuổi cập kê, lại có ý định lừa gạt nam tử."

Thoạt nhìn Bất Kỷ giống một người nghiêm túc, kỉ cương, không ngờ còn có tài suy luận không tầm thường, muốn qua mặt e rằng khó hơn lên trời. Nhìn lòng bàn tay chai sạn thế kia cũng biết là nam nhân cầm kiếm chém giết suốt ngày, Linh Lan cúi đầu ngắm nghía hoa văn trên vỏ kiếm.

"Rồng cưỡi mây", nàng nhìn rất chăm chú. Vốn dĩ rồng là biểu tượng của vua, nam tử xuất thân bình thường trong doanh trại có thể cầm trên tay sao?

Nghĩ như vậy, Linh Lan vô cùng tò mò, chỉ dám hỏi vu vơ, "Thanh bảo kiếm này kì lạ quá! Nô tì có thể sờ không?"

Có thể sờ không?

Nhìn thấy sự chờ đợi trong đáy mắt, Bất Kỷ nén nhịn tâm tình, đơn giản gật đầu cho phép. Linh Lan rất cẩn thận, ngón tay từ từ chạm lên phần vảy rồng, ánh sáng thiếu thốn trong đêm tối, vẫn phản chiếu được vẻ đẹp bắt mắt. Nàng chỉ biết, đây không phải thanh kiếm tầm thường.

" Ảnh kiếm chỉ có một, bảo kiếm do đích thân Hoàng thượng ban tặng. Năm đó ta chỉ vừa vặn tròn mười tám, thành Phú Đô bị quân Mông Cổ đánh sập. Trong đầu cứ nghĩ rằng thất bại rồi, ta sẽ phải chết...", Bất Kỷ nhìn nàng, "Ta cùng bảy người huynh đệ bảo vệ an toàn cho hoàng thượng, chỉ còn một loại ý nghĩ: Điện hạ mà nằm xuống, cả nước Thụy đều tan tác. Huynh đệ từng người ngã xuống trước mắt, ta và Điện hạ năm đó, bị địch ép vào đường cùng bỏ thành trốn chạy."

Ánh mắt Bất Kỷ lúc này không có đau khổ, không còn vương chấp niệm, chỉ tràn ngập sự ngoan cường.

Linh Lan nôn nóng, "Hoàng đế và ngài vẫn còn sống, chiến thắng năm đó để lại tiếng vang không nhỏ. Dụ Tướng quân cùng quân tiếp viện ba ngày, ba đêm không ngủ tiến về Phú Đô, phục kích toàn bộ quân Mông Cổ."

"Không tồi! Chiến thắng năm đó quả là điểm mấu chốt cho nước Thụy.", Bất Kỷ không bất ngờ đứng dậy bước xuống bậc tam cấp, ngoái đầu nhìn nàng, "Ta đưa ngươi về tiểu viện. Đoán chừng Vu Nguyệt Cơ đang lo lắng cho ngươi.".

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||



Linh Lan nở nụ cười chạy đến, "Bất đại nhân cảm thấy nô tì có thể trở thành một kỵ binh ưu tú không? Từ nhỏ nô tì vốn được mẫu thân dạy thêu thùa, học nuôi tằm dệt vải. Nhưng bản thân không thích, luôn trốn theo cha cưỡi ngựa, săn thú dữ, cũng coi là có chút võ công."

Bất Kỷ lẳng lặng bước đi chậm đến kì lạ, có nhiều điều muốn nói lại ngập ngừng nơi cổ họng, miệng lưỡi lại vô cùng khô khan. Cả hai cứ chầm chậm như vậy, Linh Lan thở dài một hơi, giọng uất ức nói khẽ, "Bất đại nhân cũng cảm thấy nô tì không thể sao?"

Đột nhiên, bước chân Bất Kỷ dừng hẳn lại, đôi mắt nam nhân thoáng vài tia buồn bã, "Vì sao lại muốn trở thành kỵ binh? Muội vốn có thể cả đời theo bên cạnh Vu Nguyệt Cơ mà sống một cuộc đời nhẹ nhàng, bình an."

"Bất đại nhân! Nếu chỉ trông chờ vào sự bảo vệ chu toàn, nô tì chỉ tạo thêm gánh nặng. Nô tì muốn bản thân là người dũng mãnh, ngược lại, muốn tự tay bảo vệ những người bên cạnh mình."

Bất Kỷ trầm mặt một lúc lâu, mới gằng giọng, "Nhưng muội là nữ nhi. Bước chân vào huấn luyện kỵ binh, chỉ có thể vào không thể ra, một khi ra chiến trường, muội có thể mất mạng..."

"Nô tì không sợ chết! Nếu để đổi cái mạng nhỏ này, lấy lại một nước Thụy hòa bình thì không đáng so sánh."

"Người chết không biết buồn, nhưng kẻ còn sống sẽ khóc... Linh Lan, muội chưa từng hối hận khi bước ra chiến trường. Nhưng ta tự tay đưa cô ấy đến bờ vực nguy hiểm, thì từng hối hận, từng day dứt vì không có năng lực để cứu người ta yêu."

Nhìn thấy Bất Kỷ kích động, Linh Lan bất giác đưa bàn tay ấm áp sờ lên đuôi mắt nam nhân, "Dù người mà Bất đại nhân yêu đã mất, nhưng nô tì nghĩ cô nương ấy chưa từng có ý hận ngài."

Giọng nói Linh Lan vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, ngữ điệu trầm ấm như có ma lực, ngón tay hắn bất tri bất giác siết chặt chuôi kiếm đến lộ cả khớp.

"Tiểu Lan!"

Vu Nguyệt Cơ bước chân thoăn thoắt từ xa tiến về phía Linh Lan, đôi mắt cảnh giác ngó sang Bất Kỷ, nhận thấy vành tai hắn đỏ hồng, liền cau mày: "Nữa đêm, nữa hôm, Bất đại nhân đừng tùy tiện vồ vập thị nữ như vậy. Dáng vẻ người bặm trợn, hung dữ, sẽ dọa muội ấy hoảng sợ."

Từng chữ nói ra đều mang sự thù hằn khó tả, Bất Kỷ không muốn đôi co lắm lời, chỉ hừ lạnh cho qua. Nam nhân lần nữa liếc mắt nhìn về phía Linh Lan vài giây ngắn ngủi, xoay người rời đi không nói một lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.