Chương trước
Chương sau
Bàn tay vô thức đặt lên lồng ngực, hơi thở dồn dập khiến tâm trạng nàng trở nên bối rối, Vu Nguyệt Cơ đi thẳng vào trung tâm bàn tiệc cung kính cúi đầu, nhất quyết không ngẩng đầu nhìn về phía Dụ Lang:

- Tiểu nữ Vu Nguyệt Cơ, trưởng tiểu thư Vu gia xin diện kiến Thế tử điện hạ, bái kiến Tướng quân. Nhi nữ thỉnh an phụ thân, di nương.

Dụ Lang nhìn chằm chặp vào cổ tay bầm tím vô tình lộ ra ngoài của nàng. Đôi mắt như kết thành tảng băng, như muốn xuyên thủng dung mạo nhợt nhạt của nữ nhân. Thế tử thấy nàng suy nhược cũng không khỏi chau mày, liếc mắt sang, vừa vặn bắt gặp Dụ tướng quân đã dán chặt mắt lên người Vu Nguyệt Cơ.

Nước Thụy loạn lạc triền miên, chuyện triều chính kéo căng như dây đàn, vua quan bàn triều xuyên suốt. Vu Tức cũng rất lâu mới nhìn thấy con gái, thất kinh trước bộ dạng của nàng, nuôi từ một nữ nhi da dẻ mịn màng trở thành một nữ tử xanh xao, ốm yếu. Ánh mắt tức giận của Vu lão gia nhìn sang Vu phu nhân, liền khiến bà ta chột dạ mở miệng, "Mau ngồi vào bàn đi."

- "Nữ nhi tuân lệnh."

Bất kì ai cũng có thể nhìn ra được, đại tiểu thư trong Vu gia không được coi trọng.

Thế tử Tần Lôi nâng ly rượu trên bàn hướng về phía Vu Tức, tiến thẳng vào vấn đề trọng đại "Ta kính đại nhân một chén! Cũng biết đại nhân khó xử nhưng chuyện ở chiến trường Vu đại nhân cũng nắm rõ, nam nhi trong thành tất thảy đều phải tòng binh đánh giặc. Viên quan trong triều vốn là tấm gương sáng, đều phải phục lệnh hoàng thượng cho nhi tử đi tòng quân. Không biết đại nhân đã chọn được nhi tử cống hiến cho nước Thụy chưa?"

Vu Tức uống cạn ly rượu trong tay, lòng rối như tơ vò. Vốn dĩ đều theo lệnh vua ban mà làm, nhưng đáng tiếc Vu gia chỉ có hai nữ nhi, việc khiến đôi bên lâm vào thế khó xử.

Linh Lan nhận ra vấn đề, hóa ra chính vì lí do này. Bắt buộc một trong hai vị tiểu thư phải phục mệnh. Hơn nữa, Nhị tiểu thư được nuông chiều từ bé, vừa cướp đi mối hôn sự của biểu tỷ, người phải đi chỉ có thể là...

Nhìn Vu Nguyệt Cơ ngồi đó, lòng Linh Lan dấy lên một tia bất bình, nữ nhi tòng quân khác nào tìm đường chết?

Vu Yên Chi ngồi đối diện Vu Nguyệt Cơ, nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng mà nở nụ cười hả hê. Vu Yên Chi ung dung đưa quả nho vào miệng, nhai một cách sung sướng.

Vu phu nhân ngồi kế bên nhéo mạnh vào chân Vu Tức, thấy ông mãi do dự, liền đứng dậy chen vào, "Điện hạ, tôi và Vu lão gia đã bàn tính kĩ lưỡng, dù không đành lòng vẫn đưa ra quyết định chính là trưởng nữ Vu gia, Vu Nguyệt Cơ."

Dụ Lang nhìn nàng bị ghẻ lạnh ra nông nỗi này, nghe thấy cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ riêng thế tử lộ ra vẻ mặt không đành lòng. Nữ tử được chọn trông gầy gò, khuôn mặt trắng bệch như sắp ngất bất cứ lúc nào. Lại nhìn sang nhị tiểu thư Vu gia, dáng dấp đầy đặn, có da có thịt.

Vu lão nhân nhận ra tầm mắt Thế tử đang ngó sang nữ nhi cành vàng lá ngọc của mình, liền nói ngay: "Thế tử yên tâm, nữ nhi này nhìn có chút ngốc nhưng cái gì cũng từng làm qua. Chút cực nhọc trong doanh trại, đều có thể trải qua được. Hơn nữa, toàn bộ sách y nó đều đọc qua, không nhiều cũng ít, chắc chắn giúp ích cho binh lính thương vong."

Không khí trùng xuống, Vu Tức giận dữ quát lớn, "Im miệng."



Vu phu nhân cứ vội vàng muốn đuổi người như vậy, Điện hạ, tướng quân còn xem Vu đại nhân uy nghiêm ra thể thống gì nữa. Lời không nên nói đều đã nói sạch.

Đang lúc Vu Tức giận không nói nên lời, Vu Nguyệt Cơ không nhanh, không chậm đứng dậy. Đối diện với ánh mắt xót xa của phụ thân, nàng cúi gập người.

"Nhi tử ngu dốt, cả đời này chưa từng làm rạng danh Vu Gia, để phụ thân nở mày, nở mặt với người khác. Ngày hôm nay, nữ nhi tình nguyện nghe lời di nương, phụ thân không cần nhọc lòng. Chỉ xin phụ thân, mỗi năm giỗ mẫu thân đều do chính tay người thắp nén nhan."

Vu Tức nghe con gái hiểu chuyện đến đau lòng, hai hốc mắt đỏ hoe, chỉ trách ông suốt ngày lo việc triều chính, không quan tâm đến chuyện trong nhà.

Vu Yên Chi vùng vằng đứng dậy, "Đừng có bày ra bộ dạng tội nghiệp đó trước mặt mọi người. Vu Nguyệt Cơ, tỷ nói như vậy, không khác nào vả vào mặt ta, là loại ham sống sợ chết."

Vu phu nhân nhìn thấy Vu Yên Chi làm loạn cả lên, sợ rằng mọi chuyện không thể cứu vãn, liền quát: "Yên Chi, hồ đồ! Phép tắt đâu cả rồi!"

Thế tử bất giác ngước nhìn Vu Yên Chi, tính tình ngang ngược, xem ra là bị chiều đến hỏng cả rồi. Ngay cả đại tỷ là đích nữ, cũng to gan chửi bới trước mặt người khác, không chừa cho Vu Nguyệt Cơ chút mặt mũi nào.

"Vu đại nhân, ta cảm thấy không đúng. Thân phận thấp bé là thứ nữ Vu gia, cớ sao lại thị uy ngang hàng với trưởng nữ đến mức này? Không xem Điện hạ và ta ra gì hay sao?", lời nói lạnh toát phát ra từ miệng Dụ Lang, khiến Vu Yên Chi ngồi dưới cứng đờ, không dám nhúc nhích, ánh mắt cầu cứu bắn về phía Vu phu nhân.

Vu phu nhân vội vàng lấp liếm, "Nữ nhi nhỏ tuổi, ăn nói hồ đồ..."

"Quả thật là vô phép", Thế tử nhăn mặt.

Dụ Lang nâng tay ra hiệu cho Vu phu nhân im lặng, đưa ánh mắt nhìn sang phía Vu Tức, chờ đợi câu trả lời.

"Là thần làm cha chưa đúng chức trách, quản giáo con không nghiêm, để điện hạ chê cười. Người đâu! Mang gia pháp Vu gia đến đây."

Vu phu nhân kinh hồn bạt vía, ôm lấy tay Vu lão gia, "Chỉ là việc nhỏ, cớ sao phải dùng đến gia pháp Vu gia. Tướng quân khai ân, nhi tử còn non dại."

Vu Yên Chi nghe đến gia pháp, mặt mày bị cắt cho không còn giọt máu, miệng lắp bắp va vào nhau nói năng lộn xộn: "Tiểu nữ ăn nói hàm hồ, không có ý xấu. Tướng quân!"



Dụ Lang nhấp một ngụm rượu, tròng mắt đen đậm không đổi, "Làm người phải biết giới hạn, làm sai ắt phải chịu phạt. Chỉ là phận thứ lại lấn nước đích nữ như vậy, há làm trò cười cho thiên hạ, sợ rằng nói Vu lão gia làm cha không biết lễ nghi, đạo lí."

Ngay từ đầu Vu Nguyệt Cơ đã không có ý định đối mặt với Dụ Lang, lần này thật sự không thể trốn thoát, nàng gượng nở nụ cười cúi đầu với Dụ Tướng quân, "Đa tạ Tướng quân lấy lại công đạo cho tiểu nữ, thật ra không cần trừng phạt biểu muội trước mặt Điện hạ như vậy. Đều lớn như vậy rồi, còn bị đánh đòn thị uy, ít nhiều cũng thật khó coi..."

"Ồ", Dụ Lang nhìn nữ tử phía dưới không thèm nhìn lấy hắn một lần, trào phúng hỏi vặn, "Vu cô nương không muốn lấy lại tôn nghiêm cho mình sao? Hay chỉ vì Dụ mỗ ra mặt khiến Vu cô nương chán ghét?"

Vu Nguyệt Cơ cúi gầm mặt, "Tiểu nữ không dám!".

"Gia pháp đến!"

Hạ nhân mang trên tay chiếc roi mây đến, Dụ Lang chỉ tay hướng về phía Vu Nguyệt Cơ đứng đó, "Để Vu cô nương lấy lại danh dự đi."

Roi mây được đưa đến, Vu Nguyệt Cơ chau mày nhìn gia pháp cứng rắn, ánh mắt khẽ động, nàng ngước mắt nhìn thẳng về phía Dụ Tướng quân. Nhận được ánh mắt nàng, Dụ Lang chỉ lẳng lặng nhướn mày, "Vu cô nương đến đi."

Vu Yên Chi biến sắc, vội quỳ gối xuống mặt đất, nước mắt tuôn ra không ngừng: "Đại tỷ, Yên Chi biết sai rồi, nhất định sẽ hối lỗi, chép nội quy trăm lần, ngàn lần. Tướng quân, xin đừng phạt đánh..."

"Điện hạ, nhi tử nhất thời nổi loạn, tình tỷ muội thân mật nói năng không có kính ngữ, không chú ý đến phép tắt", Vu phu nhân hướng về phía Thế tử van nài.

"Vu phu nhân...", Thế tử khó xử nhìn Yên Chi khóc thảm.

Không bỏ qua cơ hội, Linh Lan từ phía sau bước đến nhận lấy gia pháp Vu gia, "Bẩm Tướng quân! Đại tiểu thư sức khỏe vốn yếu từ nhỏ, đến cả nâng roi cũng thấy khó khăn, việc nặng nhọc này cứ để nô tì."

Bất Kỷ đứng ngoài nghe thấy, sắc mặt lạnh đến mấy cũng vô thức cong khóe môi, tiểu mèo hoang không muốn bỏ qua cho Vu Yên Chi dễ dàng như vậy. Nếu Vu Nguyệt Cơ ra tay, Vu nhị có thể chỉ là vết thương ngoài da, còn đây lại là Linh Lan.

Bảo trọng!

"A..a...a! Đau chết ta rồi!"

Vu phu nhân nghe con gái hét thống khổ, mặt xanh lè ngất lịm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.