Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng sáng duy nhất trong đêm khuya cũng bị đám mây che khuất.
Đêm, cái lạnh thấu xương ngấm vào trong da thịt, thi thoảng có đợt gió lạnh rít ngang, buốt đến rét run. Bóng dáng một nữ nhân vẫn cố chấp lê từng bước đến bên vách đá, tay nàng ôm chặt hũ tro cốt lạnh ngắt vào trong lòng, đôi mắt lơ đễnh ngắm nhìn núi non hùng vĩ.
Từ xa tiếng quân lính rầm rập đuổi theo, mùi đuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi không cách nào kháng cự. Một nam nhân gấp gáp lao đến, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt sắc lạnh bắn về phía nữ nhân trước mặt.
Tay nam nhân nắm chặt bảo kiếm bên hông, gắt gỏng thét lên: "Vu Nguyệt Cơ ngươi điên rồi! Mau trả lại Linh Lan cho ta."
Mỹ nhân bỗng nhiên nở nụ cười điên dại, cười đến mức hồ đồ, nàng xoay người nhìn nam nhân kia thêm một lần nữa, giọng nói dần lạc đi:
- "Ngươi bảo hộ được nàng ấy ư? Nhìn xem đi, đến cả thi thể Linh Lan ta còn không được tận mắt nhìn lần cuối. Các người... tất cả các người đều là kẻ tàn nhẫn. Ngươi có tư cách gì đòi về? Hôm nay ta nhất định phải mang Linh Lan đi!"
Nam nhân nghiến chặt răng, gân xanh đã lộ rõ trên khuôn mặt dữ tợn, hắn hung hăng rút thanh bảo kiếm bén nhọn chỉa thẳng vào Vu Nguyệt Cơ.
Đám thuộc hạ đằng sau sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, không kẻ nào có can đảm ngẩng đầu hay mở miệng.
"Hoàng thượng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415331/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.