Chương trước
Chương sau
"Ngôn Ngôn!"

Tiếng gọi dồn dập truyền đến từ bờ hồ trước cửa biệt thự, nhưng trừ bỏ tiếng gió tiếng nước thì vẫn không có âm thanh nào khác đáp lại.

"Cận Ngôn!" Hiển nhiên người ở bờ hồ đã thiếu đi vài phần kiên nhẫn, giọng điệu liền trở nên hung hung.

"Ca, tới ngay."

"......" Quả nhiên, hung một chút liền có tác dụng.

"Mang cái thùng ra cho anh." Chu Thụ đứng cách một khoảng tương đối xa, 'dùng hết công lực' mà hò hét, "Cái trong phòng bếp ấy!"

"Vâng!"

30 giây sau, Cận Ngôn liền xách theo cái thùng đi ra, thời điểm gần đến bờ hồ thậm chí còn chạy chậm vài bước.

"Cá lớn như vậy, ca, anh câu sao?"

Chu Thụ nhanh chóng thả cá vào trong thùng, giương mắt nhìn cậu, cả khuôn mặt đều là bất đắc dĩ, "Không phải anh câu, là anh mua."

Hai người trầm mặc nhìn nhau vài giây, sau đó cùng cười ra tiếng.

"Ca, em sai rồi." Cận Ngôn thả thùng xuống đất, cọ đến bên cạnh Chu Thụ làm nũng.

Chu Thụ cố ý trầm giọng nhếch mày, "Sai ở đâu?"

"À thì..." Cận Ngôn nghĩ nghĩ, "Em không nên nói chuyện vô nghĩa kiểu đấy, phạm vi mười dặm quanh đây không có siêu thì, hơn nữa trong tình huống đã thấy anh đang cầm cần câu cá trong tay, em còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy."

"Quả thực là làm điều thừa, biết rõ còn cố hỏi." Cuối cùng còn bổ sung thêm.

Nghe xong một hồi, đổi thành Chu Thụ trầm mặc, anh vốn dĩ chỉ nghĩ trêu đùa một chút, ai biết đứa nhỏ này còn có thể phân tích đạo lý rõ ràng thế này, "Có thể từ một suy ra ba như vậy, không hổ là tiểu hài tử thông minh nhất thiên hạ."

Dứt lời, nghiêng mặt hôn một cái lên khóe môi của Cận Ngôn, hiển nhiên, sau đó liền nhận được "khen thưởng" càng sâu.

Ừm... Hẳn cũng là tiểu hài tử hôn môi tuyệt nhất thiên hạ.

Hai người thu dọn ngư cụ, rời bờ hồ đi vào trong nhà, Cận Ngôn tựa như làm theo giáo trình mà xử lý con cá đến giống mô giống dạng.

Chu Thụ ngồi trên ghế nhỏ ở trước phòng bếp nhìn dáng vẻ thành thạo của cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng cười, "May mắn năng lực thức tỉnh của em không nghe được tiếng lòng của mấy loại thực phẩm này, nếu không, anh sợ là nửa đời sau đều phải theo em ăn cỏ."

Cận Ngôn cũng cười theo anh, ôn nhu đáp lại, "Đúng vậy, em rất may mắn." Cậu rửa sạch dịch nhầy trên thân cá, dùng giấy chuyên dụng lau khô, "Ca, cá này anh muốn ăn thế nào?"

Chu Thụ nghe vậy nhếch mày, "Trù nghệ của em từ khi nào đã đạt đến trình độ có thể gọi món ăn?"

"Anh quá coi thường em rồi, tốt xấu gì lúc ở nước A thì em cũng tự mình nấu cơm." Cận Ngôn nhìn lại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, đưa ra thực đơn cho anh chọn, "Hấp, kho, chiên, hoặc là..."

"Canh cá?" Hai người vô cùng ăn ý mà lên tiếng cùng một lúc.

Cá này mới câu lên, còn rất tươi, khẳng định nấu canh là ngon nhất.

"Được, vậy canh cá." Cận Ngôn cong con mắt bắt đầu xử lý.

Cậu nhanh nhẹn tách phần thịt cá, đầu cá thì chia làm hai, xương cá thì cắt thành bốn khúc. Phần thịt cá đã tách ra thì nghiêng lưỡi dao cắt thành lát mỏng đặt sang một bên, đầu và xương cá lại dùng giấy nhà bếp lau khô rồi đặt sang bên khác.

Chu Thụ nhìn đến mê mẩn, nghĩ thầm, đứa nhỏ này nguyên lai thật đúng là còn che giấu kỹ năng.

Ngày thường Cận Ngôn làm việc quá mệt mỏi, về đến nhà thì Chu Thụ đương nhiên luyến tiếc không muốn cậu phải bận rộn làm cơm. Cố tình bản thân Chu Thụ lại là một kẻ gà mờ ở lĩnh vực bếp núc, vì thế hai người ngày thường hoặc là tùy tiện đối phó, hoặc là kêu thức ăn ngoài, có hôm may mắn gặp đúng lúc bốn vị trưởng bối vui vẻ còn có thể về nhà ăn ké bữa tiệc lớn.

Chu Thụ cảm thán, nguyên lai đứa nhỏ nhà mình chính là một kho báu khai quật mãi không hết.

"Nấu canh cá còn phải dùng dầu sao?" Chu Thụ thấy Cận Ngôn đổ dầu vào nồi thì có chút khó hiểu, trong ấn tượng của anh thì canh cá đều là trong vắt.

"Cho nên, tiếp theo đây chính là thời khắc chứng kiến ma pháp nha." Cận Ngôn cũng không vội vã giải thích, ngược lại còn cố ý ra vẻ thần bí.

Chu Thụ đôi mắt mang cười nhẹ liếc cậu một cái, "Đức hạnh."

Chỉ thấy, khi dầu đủ nóng, Cận Ngôn liền bỏ xương và đầu cá vừa mới lau khô vào trong nồi, ngay lập tức, trong nồi liền phát ra một tiếng "xèo" thật lớn, đồng thời vài giọt dầu cũng bắn ra ngoài, Chu Thụ vội vàng kéo Cận Ngôn lui về phía sau, "Em đứng xa một chút, cẩn thận bị bắn trúng."

Cận Ngôn bớt thời gian ôn nhu hôn ca ca nhà mình một cái, hống nói, "Không sao, anh ngoan ngoãn ngồi chờ ăn là được."

Nghe xong câu này, trái tim Chu Thụ "thình thịch" hai cái, giống như bị "mị lực bạn trai" mà đứa nhỏ nhà anh bất thình lình phóng ra đánh trúng.

Vì thế, Chu Thụ cũng không đến gần thêm phiền, bưng một ly nước trà quay lại ngồi lên ghế, tiếp tục xem Cận Ngôn bày ra mị lực của cậu.

Cận Ngôn khèo xương và đầu cá đến khi hai mặt đều thành màu vàng kim, chờ đến xương cốt đều trở nên mềm mại, cậu mới cầm cái xẻng, dùng sức đập nát chúng.

Đây là lần đầu tiên Chu Thụ nhìn thấy cách làm này, vì thế đôi mắt đều không dám nháy một cái, ngay cả anh cũng không thể ngờ rằng có một ngày chính mình cư nhiên sẽ bị nấu ăn hấp dẫn.

Thấy ca ca nhà mình hai mắt không chớp mà xem mình nấu cơm, Cận Ngôn có chút đắc ý vươn tay về phía anh, "Ca, lại đây một chút."

"Sao?" Chu Thụ liền đi qua.

"Có muốn tự mình thể nghiệm không?" Thấy Chu Thụ gật đầu với ánh mắt chờ mong, Cận Ngôn chỉ sang ấm nước nóng vừa mới sôi bên cạnh, "Anh lấy giúp em ấm nước đến đây đi, ca."

Chu Thụ lần đầu tiên tham dự quá trình chế tác "xa hoa" như vậy, nhất thời có chút khẩn trương, anh thật cẩn thận đem ấm nước đưa cho Cận Ngôn, ai ngờ cậu lại dịch thân mình về phía sau.

"Anh đến làm đi, đổ hết nước trong ấm vào nồi là được."

"Đổ vào nồi?" Chu Thụ chớp mắt hai cái, "Không phải trong nồi còn đang chiên cá sao?"

Tuy rằng hiện tại đã có thể xem là tương cá...

"Tin tưởng em, đến đây đi." Cận Ngôn kiên nhẫn dẫn dắt, Chu Thụ lúc này mới dám "ra tay".

"Xèo xèo" vài tiếng, nước ấm và dầu trong nồi nháy mắt va chạm vào nhau, sôi trào, Chu Thụ theo bản năng lùi về phía sau để tránh, ai ngờ qua vài giây, trong nồi liền an tĩnh.

Nhìn ánh mắt cười như không cười của Cận Ngôn đứng bên cạnh, Chu Thụ mới phát giát ra hành vi "chuyện bé xé ra to" của mình có chút xấu hổ.

Anh mất tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng, liếc xéo người bên cạnh, "Xem ra, bác sĩ Cận ngược cùi bắp đến nghiện rồi a."

"Này, sao có thể nói như vậy?" Cận Ngôn điều chỉnh lửa về mức vừa phải, đậy nắp nồi, sau đó ôm người vào ngực, "Anh sao có thể là cùi bắp đâu?"

"Anh rõ ràng là thịt..."

"Em câm ngay!"

"Vâng." Người nào đó một giây liền ngoan ngoãn.

Chu Thụ thật sự không có biện pháp nổi giận với Cận Ngôn, xoay người xua xua tay, "Anh ra ngoài cho bọn nhỏ ăn đây."

"Ừm." Cận Ngôn vừa nói xong, lại gọi người trở về, "Đúng rồi, ca, anh muốn thêm rau củ gì vào canh cá? Tủ lạnh có nấm đùi gà, rau xanh, bí đao, đều có thể bỏ vào."

Chu Thụ nghĩ nghĩ, "Nấm đùi gà đi."

Cận Ngôn gật đầu, nghĩ thầm, cậu và ca ca quả nhiên rất ăn ý.

Lúc trước, Cận Ngôn có một lần ngẫu nhiên bỏ loại nấm này vào canh cá, cư nhiên trời xui đất khiến mà thành quả làm ra lại có hương vị tươi ngon hiếm thấy. Không ngờ ca ca nhà mình tuy rằng năng lực động thủ bằng 0 nhưng giác quan thứ sáu vẫn rất mạnh...

Chu Thụ từ nhà ăn chạy đến sân sau, vừa mới mở cửa, một đám sinh mệnh nho nhỏ linh động liền xông tới.

Cận Ngôn và Chu Thụ mấy năm trước mua một khối đất ở vùng ngoại ô có non xanh nước biết vờn quanh này, sau đó mùa hè hằng năm đều sẽ nghỉ phép đến đây tránh nóng, hưởng thụ cuộc sống "quy ẩn điền viên".

Sau lại, hai người càng thêm hứng thú dạt dào, dứt khoát một lần nữa quy hoạch xây dựng lại căn biệt thự này, cho đến hiện tại thì nó đã trở thành một trang viên nho nhỏ.

Trước cửa không xa liền có một cái hồ tự nhiên, sân trước dưỡng hoa trồng rau, sân sau là nhà chung của một số động vật nhỏ.

Nhân khẩu có chó con, có mèo con, còn có vài con thỏ tai cụp và heo Hà Lan.

Chu Thụ cầm theo mấy túi thức ăn, dựa theo khu vực mà phân chia, mấy đứa nhỏ bất đồng giống loài này liền vội vàng chạy đến chậu cơm tương ứng đã để sẵn, vô cùng ngay ngắn trật tự.

Chúng nó đều là bị Cận Ngôn hấp dẫn tới, ngày thường sẽ ở bên ngoài lang thang, không có việc gì liền chạy tới sân sau này làm quen với các "bạn" khác, vì thế càng lúc càng có nhiều động vật nhỏ đến chỗ này chơi đùa và nghỉ ngơi.

Lúc đầu Chu Thụ còn rất lo lắng, cảm thấy nhiều động vật khác loài như vậy, hơn nữa nhìn qua còn sẽ ghét nhau hoặc thậm chí là thiên địch, chẳng lẽ có thể sống chung hòa bình thật sao?

Nhưng dần dà, anh cũng đánh mất nghi ngờ này.

Rốt cuộc vị kia nhà anh thức tỉnh được kỹ năng chính là giao lưu với đám nhóc này a...

Có Cận Ngôn hỗ trợ phiên dịch, heo Hà Lan biết chó sẽ không ăn nó, thỏ cũng hiểu được rằng thật ra mèo xù lông là vì sợ hãi nó.

Vì thế, ở cái sân sau kỳ diệu của nhà bọn họ liền dần dần xuất hiện những cảnh tượng thế này...

Heo không có việc gì liền rượt đuổi chó, thỏ thì thích nhảy cẩng lên để hù dọa mèo,... khiến Chu Thụ đau đầu không thôi.

"Quậy quá..." Chu Thụ bất đắc dĩ xách một con heo vừa đụng phải con thỏ lên, "Đám nhóc tì các ngươi thật sự quậy quá a."

Chu Thụ mỗi lần ra sân sau liền không nhàn rỗi, Đông bắt một con, Tây bắt một con... Hai mươi phút sau, lúc Cận Ngôn đi vào sân sau liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng sống động như vậy.

Cậu không nhịn được mà cười ra tiếng, "Ca, anh đang làm gì vậy?"

"Em còn cười, đều tại em hết đấy." Chu Thụ lại ôm một bé mèo con đang sợ hãi vào lòng, ôn nhu trấn an vài cái, sau đó nhét vào ngực Cận Ngôn, "Còn không phải là kỹ năng thức tỉnh của tên Enigma em làm cho, mấy đứa nhóc quậy phá nhất ở mười dặm quanh đây đều tụ tập ở chỗ này."

Quả nhiên, Cận Ngôn vừa đến, toàn bộ động vật nhỏ ở sân sau đều kích động mà cọ lại đây, muốn được cậu sờ sờ.

"Không được, không thể sờ các em." Cận Ngôn nhẹ nhàng đặt mèo con xuống đất, lại dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu của chú chó nghịch ngợm nhất, "Ca ca nhà anh sẽ ghen."

"Ai ghen? Anh mới lười ghen em."

"Hửm, thật không?" Cận Ngôn ôm lấy Chu Thụ từ phía sau, "Cũng không biết, lần trước bởi vì em giảng giải cho chú chó thất tình nào đó mất nửa tiếng, mà buổi tối là ai không cho em lên giường a?"

"Em câm miệng..." Chu Thụ ho nhẹ vài tiếng, xoa xoa vành tai có chút nóng lên của mình, nhìn vào trong nhà mà nói sang chuyện khác, "Cơm nấu xong rồi sao?"

"Xong rồi, mau vào ăn thôi."

Mấy nhóc con xung quanh bọn họ giống như thật sự rất "hiểu chuyện", vội vàng tản ra nơi khác tiếp tục chơi đùa, hai người vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà nhìn chúng nó một cái, sau đó liền vào trong nhà.

"Này... Này là nồi canh cá lúc nãy sao?" Chu Thụ nuốt nuốt nước miếng, "Lúc nãy nước trong nồi không phải có chút vẩn đục sao? Bây giờ sao lại có màu giống sữa bò rồi?" Anh nhìn về phía Cận Ngôn, nheo nheo mắt, "Em lén bỏ sữa bò vào à?"

Cận Ngôn lắc đầu, nhẹ nhàng ấn anh ngồi xuống ghế, "Ca, xem ra anh đối với trù nghệ của em có hiểu lầm rất lớn."

Cậu cũng không giải thích, yên lặng múc canh.

Canh cá màu trắng sữa, trên mặt còn có vài miếng hành lá thái nhỏ, lập tức kích thích vị giác của Chu Thụ, anh gấp không chờ nổi mà cầm lấy cái muỗng múc canh lên, thổi nhẹ một chút liền đưa vào miệng.

Chất cá tươi ngon, hòa quyện với hương vị ngọt thanh của nấm đùi gà, thêm một chút tiêu trắng vừa phải, loại gia vị có thể gia tăng nhiệt độ này vô cùng thích hợp cho một đêm hơi lạnh cuối hè.

"Hương vị thật sự quá ngon..." Chu Thụ uống liên tục hơn nửa chén, khen không dứt miệng.

"Đừng chỉ uống nước canh, ăn chút cá lát đi." Cận Ngôn đem cơm chiên nước tương vừa mới làm xong đẩy đẩy về phía Chu Thụ, "Cũng phải ăn món chính nữa."

Trước đây Chu Thụ vì đóng phim nên cần phải luôn bảo trì dáng người, bởi vậy tận lực không chạm vào carbohydrate. Từ sau khi anh tuyên bố lui vòng, Cận Ngôn mới rốt cuộc có cơ hội hống ca ca nhà mình ăn hai muỗng cơm.

Chu Thụ tất nhiên vui lòng, phi thường nể tình mà ăn.

Ăn xong, bọn họ cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, sau đó quét tước toàn bộ phòng ở một lần.

Bởi vì ngày mai bọn họ liền phải tạm thời từ biệt nơi này.

"Thật sự không nỡ, mỗi lần đến đây liền không muốn rời đi." Hai người ở sân sau nói lời tạm biệt với đám động vật nhỏ, Chu Thụ lưu luyến không tha mà vuốt ve đầu của bọn nhóc.

Cận Ngôn hỗ trợ phiên dịch, nói Chu Thụ rất luyến tiếc chúng nó, bảo chúng nó phải tự chăm sóc tốt chính mình.

Đám nhóc tì liền sôi nổi củng củng Chu Thụ, vô cùng có linh tính mà an ủi anh.

Chu Thụ bị hành động của chúng chọc cười, trên mặt tràn ngập yêu thương.

"Cận Ngôn ca ca, Chu Thụ ca ca." Ngoài cửa sân sau truyền đến một vài tiếng hô, Cận Ngôn ra mở cửa đón đối phương vào trong.

Đây là một cậu bé nhà ở gần đây, năm ngoái đi ngang qua liền bị hình ảnh "vườn bách thú" ở sân sau hấp dẫn, chạy tới ôm một chú mèo con không chịu buông tay, nói thế nào cũng không chịu về nhà, cuối cùng vẫn là ba mẹ của nhóc tìm được đến đây rồi dẫn về.

Ai ngờ, sau hôm đó, mỗi ngày cậu nhóc đều sẽ trốn ngoài cửa lén lút nhìn vào trong sân, Cận Ngôn và Chu Thụ nói với nhóc, nếu thật sự thích chú mèo con này thì có thể suy xét đem nó về nhà.

Tất cả động vật nhỏ ở trong sân đều là lưu lạc bên ngoài phải tự nuôi sống chính mình, chúng nó cũng chỉ là vào mấy ngày chủ nhân của nơi này tới đây thì sẽ tụ tập lại để chơi đùa, giống như đã hứa hẹn trước, sẽ họp mặt bạn bè mỗi năm một lần.

Cậu bé lúc ấy nghe bọn họ nói xong thì cả đôi mắt liền sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống.

Cận Ngôn và Chu Thụ hỏi nhóc, có phải là vì ba mẹ không cho phép hay không, nhưng không ngờ rằng cậu bé lại lắc đầu nói, "Em lo lắng mèo con không muốn về nhà cùng em..."

Cận Ngôn cười xoa xoa đầu nhóc, an ủi nói, "Nếu mèo con nguyện ý về nhà cùng em, em có thể bảo đảm sẽ chăm sóc nó cả đời không?"

Cậu bé bỗng nhiên ngước mắt, không ngừng gật đầu.

Hai người thấy vậy đều cười, Cận Ngôn lúc này mới nói thật, "Mèo con cũng rất thích em, nó nguyện ý bầu bạn bên cạnh em."

"Thật vậy sao?" Trong mắt cậu bé lóe lên ngôi sao nhỏ, vội hỏi, "Sao anh biết được ạ?"

"Là mèo con tự mình nói với anh."

Bọn họ còn tưởng đứa trẻ này sẽ nửa tin nửa ngờ, ai biết, cậu nhóc lập tức vui vẻ đến nhảy cẫng lên, chờ không kịp mà vội vã về nhà gọi mẹ mình đến đây, sau đó hai mẹ con cùng đưa ra hứa hẹn, rằng gia đình họ nhất định sẽ chăm sóc bé mèo này thật tốt.

Cận Ngôn và Chu Thụ rất vui mừng, bé mèo con trước khi đi còn luyến tiếc từ biệt Cận Ngôn, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, cho em ấy có được một mái nhà.

Một năm trôi qua, vào ngày đầu tiên Cận Ngôn và Chu Thụ quay lại căn nhà này, cậu nhóc liền dẫn theo bé mèo tới thăm bọn họ.

Mèo con được nuôi dưỡng rất tốt, thậm chí còn béo lên không ít, Cận Ngôn bất đắc dĩ phải nhắc nhở cậu bé cần phải khống chế cân nặng cho nó.

Bởi vì biết ngày mai hai người sẽ đi, cậu bé cố ý mang theo quà và ôm mèo con đến tạm biệt bọn họ.

Nhìn bóng dáng cậu nhóc ôm chặt mèo con càng đi càng xa, Chu Thụ như nghĩ đến cái gì, cong cong mắt chạm nhẹ vào Cận Ngôn.

"Ngôn Ngôn, em nhìn xem."

"Sao ạ?"

"Có giống em khi còn nhỏ không?" Chu Thụ cười nói, "Ôm bé mèo con kia không muốn rời tay."

Cận Ngôn cũng cười, gật đầu, "Giống, thật sự rất giống."

Hai người rửa sạch sân sau một lần cuối, lúc này trên bầu trời bắt đầu rơi xuống một cơn mưa phùn.

Dần dần, hương thơm cỏ cây xung quanh cũng theo nước mưa xâm nhập mà khuếch tán, ngay cả khí vị thanh u của cây trúc trong núi sâu ở nơi xa xa cũng có thể phiêu đến nơi này.

"Ca, sau khi cậu nhóc kia rời đi thì anh còn muốn nói chuyện gì với em vậy?" Cận Ngôn ôm đồ đạc mang vào nhà, đột nhiên nghiêng mặt hỏi Chu Thụ.

"Hửm?" Biểu cảm trên mặt Chu Thụ khẽ biến đổi, anh đè ép khóe môi, "Không phải anh đã nói rồi sao? Rất giống em khi còn nhỏ."

Cận Ngôn kéo người ôm vào trong ngực, tựa như trừng phạt mà cắn nhẹ môi anh một chút, "Sau khi nói xong câu này, em thấy anh có vẻ muốn nói lại thôi."

"Không có gì... Ưm..." Miệng của Chu Thụ đã hoàn toàn bị lấp kín, "đầu sỏ gây tội" không chút lưu tình, một hai nhất định bắt anh phải thành thật cung khai, khiến anh phải đầu hàng, "Được được được, anh nói..."

Chu Thụ cuối cùng vẫn chống đỡ không nổi, né tránh "công kích", hắng hắng giọng, "Anh muốn nói, kỳ thật nếu đứa trẻ nào cũng đều giống em khi còn nhỏ, ngoan ngoãn như vậy, thì hình như cũng khá tốt." Dứt lời, ánh mắt lập tức né tránh mà chuyển sang một bên.

Cận Ngôn đầu tiên là ngơ ngác, sau đó chớp mắt vài cái, lời nói ra mang theo chút kích động, "Ca, anh nói sao?"

"Em kích động làm gì?" Chu Thụ cười khẽ một tiếng, giả vờ đẩy đẩy Cận Ngôn ra chỗ khác, "Anh chỉ là nói, đứa nhỏ có tính cách giống em thì rất đáng yêu."

Giải thích như thế này, Cận Ngôn dường như càng kích động hơn.

Tim cậu đập lỡ một nhịp, yết hầu lên xuống vài cái, thử bình phục cảm xúc của mình.

Chu Thụ lập tức ngăn cản suy diễn trong đầu của người bên cạnh, "Em đừng nghĩ sai, ý của anh là..." Anh ngừng vài giây, cười ra tiếng, "Sau khi lớn lên nhất định không thể học theo ai đó đi lừa hôn."

"Lừa hôn đáng xấu hổ." Cuối cùng còn không quên nhấn mạnh một câu.

"Cái gì? Lừa hôn sao?" Cận Ngôn cũng cười thành tiếng, lại bắt đầu giả ngu, giống như người lúc trước làm việc này thật sự không phải cậu, "Ai lừa hôn à? Em không biết đấy."

"Ha, em không biết, vậy anh đây cũng không biết." Hai người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, cứ như vậy giả vờ bí hiểm, đùa giỡn trong sân sau, tựa như khi bọn họ còn nhỏ.

Gió biển mang theo hương vị riêng có của Hải Thành lướt qua, nhè nhẹ cuốn lấy giọt mưa, như muốn cuốn vào trong lòng ai đó.

Giọt mưa gom đủ dũng khí, nương theo ngọn gió mà tiến đến bên cạnh hải dương, nói nhỏ mấy lời âu yếm vào tai đối phương.

Bọt sóng xoay người lại, đem giọt mưa đẩy ra.

"Em câm ngay..." Bọt sóng đỏ vành tai nói, "Đừng nói nữa, em muốn nói cái gì anh đều biết."

Giọt mưa cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào trên người bọt sóng, cười lặp lại, "Đúng vậy, cái gì anh cũng biết."

Tầng mây muốn rơi bao nhiêu giọt mưa, hải dương đều biết.

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại cuối cùng dừng ở cuộc sống điền viên khiến người ta hâm mộ nhất, viết xong áng văn "mỹ thực" này mới phát hiện, các tiểu thụ trong nhà tôi chỉ có hai vị là không biết nấu ăn, một trong số đó chính là... Thụ ca. (Thụ ca, em sai rồi!)

Về phiên ngoại cuối cùng của Cận Ngôn và Chu Thụ, lúc trước ngừng thật lâu cũng không biết nên kết thúc ở nơi nào.

Bạn bè nói với tôi, muốn thấy bọn họ sinh đứa nhỏ, sau đó dẫn theo bé cưng du lịch khắp nơi trên thế giới.

Tôi nói, tôi thật sự không muốn viết một vị Alpha cứng cỏi thiết huyết như Thụ ca mang thai sinh con, thật sự có chút không khỏe.

Nhưng tôi lại nghĩ, đây là cuộc sống của bọn họ, bọn họ có lựa chọn của chính mình, tôi không nên vội vàng thay thế bọn họ đưa ra quyết định.

Cho nên, kết cục cuối cùng, lời Chu Thụ đã nói là muốn biểu đạt điều gì, Cận Ngôn lại nói thầm với anh điều gì, tôi cũng không biết, hãy để nó là bí mật của bọn họ.

Câu chuyện mà tôi có thể viết cũng chỉ đến đây thôi, sinh hoạt sau này của bọn họ sẽ tiếp diễn như thế nào, đó đều là lựa chọn của chính bọn họ.

Tiếp theo sẽ là mấy chương phiên ngoại về CP phụ Cẩu Phi Phi và Chu Lệ Lệ, bảo bối nào thích thì có thể tiếp tục xem nhé.

Tôi thực sự vui vẻ, và thực lòng cảm tạ có nhiều bảo bối thích câu chuyện của Cận Ngôn và Chu Thụ như vậy, tất cả phiên ngoại thuộc về bọn họ đến đây là kết thúc, hy vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.