Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, Omega mê người này là vô cùng nguy hiểm.

Cẩu Phi Phi đêm đó nhìn gương mặt của người đang ngủ say bên cạnh, trong lòng không khỏi nảy sinh một ý nghĩ.

Cô ấy giống như một con báo, nhưng lại không có tính cảnh giác của loài báo.

Đúng, chính là con báo.

Cô ấy muốn tự mình nắm giữ quyền chủ động, thích thú hưởng thụ cảm giác đứng ở nơi cao rũ mắt nhìn xuống thiên hạ.

Nhưng cô ấy lại lần lượt đem chính mình đưa vào tay một gã Enigma, tựa hồ chưa từng nghĩ tới bản thân đang sa vào nguy hiểm.

Đây chính là Enigma, không phải Alpha, càng không phải Beta.

Chỉ cần Enigma muốn, hắn luôn có năng lực trong một giây khiến cho Omega ở dưới thân hắn trầm luân khóc lóc, thậm chí cầu xin hắn đem thứ quý giá kia ban cho mình.

Hắn có thể bá đạo gỡ xuống vòng bảo hộ, có thể dễ dàng đâm thủng viên tuyến thể mềm mại, khiến cho Omega yếu ớt hoàn toàn trở thành đồ vật của hắn.

Rất nhiều tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Hình như gọi là cái gì... cưỡng chế.

Omega này rõ ràng biết hắn là Enigma, lại hoàn toàn không hề sợ hãi hắn, cũng hoàn toàn không hề cảnh giác, thậm chí cứ như vậy mà tùy ý ngủ say bên cạnh hắn.

Cẩu Phi Phi nghĩ đến đây, chân mày nhíu nhíu, có chút phiền lòng.

Phiền lòng đóa hoa súng đỏ xinh đẹp trước mặt này vì sao lại không biết bảo vệ chính mình như vậy. Nhưng hắn không biết, chỉ có hắn mới có thể cảm thấy vị hải vương O này là "nhu hòa".

Cẩu Phi Phi than nhẹ một tiếng, đứng dậy, trộm hôn một cái lên khóe môi của hoa súng đỏ.

Là một cái hôn sau khi làm tình, nhưng lại không có thêm bất kỳ sắc tình nào, vô cùng thuần khiết.

Tiếp theo liền mặc quần áo rời đi, lúc thanh toán tiền phòng còn thuận tiện đặt bữa sáng cho ai đó.

Mà không biết rằng vào một khắc cửa phòng vừa đóng lại, người mà hắn cho rằng đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi là hoàn toàn thanh tỉnh.

Chu Lệ Lệ cân nhắc tới lui hành động của Cẩu Phi Phi trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến mà giơ tay sờ sờ khóe môi mình.

Sau đó lộ ra một ý cười khiến người ta không nắm bắt được.

Có chút nghiền ngẫm, lại trộn lẫn ôn nhu mà bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện từ trên gương mặt của nàng.

Từ sau đêm đó, hai người không ai nhắc nhở nhưng trong lòng đều hiểu rõ mà không hề liên lạc với đối phương.

Nhưng chỉ mới qua hai ngày, di động của Enigma lại vang lên lần nữa.

Trên màn hình sáng lên là một tin nhắn đến từ người được lưu tên là "Julia", phía sau tên còn kèm theo một trái tim tình yêu đỏ rực, đó là do Cẩu Phi Phi tự thêm vào, hắn cảm thấy như vậy rất đáng yêu.

Hắn biết hoa súng đỏ gọi là Julia, cũng biết công việc của nàng là trợ lý nổi tiếng của ảnh đế.

Khó trách, thái độ luôn là đã trải qua sóng to gió lớn, người có thể đi theo bên cạnh ảnh đế cùng vượt qua mọi chông gai thì tóm lại không phải thỏ trắng nhu nhược gì cả.

Nhưng hắn lại cố tình thích con báo này, cũng muốn thuần phục nó.

Hai người một lần nữa liên lạc, đêm đó lại là lửa nóng gặp củi khô, muốn thiêu đốt lẫn nhau đến hầu như không còn.

Khác biệt chính là, sau đêm đó, thái độ của hoa hồng đỏ dường như bắt đầu thay đổi.

Hơn nữa, còn là thay đổi theo hướng tốt.

Nàng thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho hắn, nội dung không phải hẹn hắn "ăn khuya", mà là chia sẻ công việc hằng ngày của mình.

Còn sẽ nói đùa với hắn, phun tào mấy chuyện biệt nữu của cặp đôi trúc mã trúc mã, ông chủ ảnh đế của nàng và đàn anh Cận Ngôn của hắn.

Bất quá, thế giới này thật đúng là nhỏ, mấy người bọn họ cư nhiên còn có mối liên hệ rắc rối như vậy.

Mối quan hệ của hai người nghiễm nhiên bắt đầu trở nên giống với một đôi người yêu bình thường, tuy rằng chưa từng có người nào mở miệng khẳng định.

Cẩu Phi Phi vui vui vẻ vẻ mà sắm vai bạn trai, hắn cẩn thận tỉ mỉ, lại hỏi han ân cần đúng lúc, không chọc người ta sinh phiền mà còn làm người ta thường xuyên nhớ thương.

Lời nói khôi hài của hắn còn có thể khiến Julia cười, điểm này làm Cẩu Phi Phi cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Bọn họ mỗi lần gặp mặt, trừ việc lên giường còn sẽ thân mật mà ôm ấp hôn môi, chẳng có đối tượng "tình một đêm" nào có thể làm được đến loại tình trạng này đâu nhỉ?

Cẩu Phi Phi nghĩ, huống hồ bọn họ đâu chỉ dừng lại ở một đêm a, đã thật nhiều thật nhiều đêm rồi đấy.

Hai người cũng không biết từ khi nào đã đem địa điểm "ăn khuya" chuyển từ khách sạn sang trong nhà.

Bọn họ đều từng đến chung cư của đối phương, cũng lưu lại đồ dùng cần cho sinh hoạt hằng ngày của chính mình ở đó.

Thậm chí khi Cẩu Phi Phi một lần nữa gặp được vị ảnh đế trong truyền thuyết, hai đôi "người yêu" bọn họ còn chào hỏi nhau ở trước cửa chính của bệnh viện thú cưng.

Julia trong lúc lơ đãng cũng sẽ chia sẻ chuyện trong nhà với Cẩu Phi Phi, nàng nói mình có một người ba vô cùng thú vị, đang làm bác sĩ tâm lý, còn nói mẹ nàng qua đời từ sớm, may mà nàng không bị lão ba dưỡng phế đi, còn thừa hưởng nét phong tình vạn chủng như mẹ nàng thời trẻ.

Thời điểm nghe thấy bốn chữ "phong tình vạn chủng", Cẩu Phi Phi không nhịn được bật cười thành tiếng, nói rằng hiểu biết của nàng đối với bản thân thật sự rất sâu.

Cẩu Phi Phi khen ngợi quá mức nồng nhiệt lại quá mức chân thành, Chu Lệ Lệ dễ dàng bị ánh mắt của hắn làm bỏng một chút, tim đập "thình thịch" nhanh hơn vài phần.

Cẩu Phi Phi căn bản sẽ không biết, cái hôn trân trọng phát ra từ nội tâm yêu thích của hắn lại thành công đánh vang chuông cảnh báo của con báo đang ngủ say.

Phải biết rằng, định luật giúp vạn vật có thể sống chung hài hòa chính là bảo trì cân bằng, một khi cân bằng này bị đánh vỡ thì ảo tưởng tốt đẹp cũng sẽ vỡ vụn đầy đất.

Từ thời khắc đó bắt đầu, Julia bỗng nhiên thanh tỉnh.

Tất cả ôn nhu của người đàn ông trước mặt đều là độc dược trí mạng. Bởi vì trên thế giới này, tất cả những kẻ muốn có được Omega đều giống nhau, bọn họ làm vậy chỉ là vì chinh phục con mồi, vì thể hiện thứ chiếm hữu dục cùng ham muốn chinh phục buồn cười của bọn họ, khi thời cơ vừa đến, bọn họ liền sẽ lộ ra răng nhọn, cắn xé Omega yếu ớt ra từng mảnh rồi nuốt vào bụng.

Sao nàng lại quên nhanh như vậy? Người trước mặt này vẫn là một gã Enigma, nếu kỹ xảo mà hắn quen dùng chính là cái bẫy ôn nhu, vậy thì nàng chẳng phải đã từng bước từng bước tự mình đi vào đường chết sao?

"Goofy, chúng ta về sau vẫn là đừng gặp mặt nữa." Julia đeo kính râm, treo tươi cười ngoài miệng mà nhìn nam nhân đối diện.

Goofy là tên tiếng Anh của Cẩu Phi Phi, bọn họ đều dùng tên tiếng Anh để gọi đối phương.

Julia là tên tiếng Anh của Chu Lệ Lệ, nhưng nàng không thích người khác gọi nàng bằng tên thật, nàng cảm thấy hơi quê mùa.

Cẩu Phi Phi biết điều này, cho nên trước nay đều gọi nàng là Julia.

Hắn từ lúc bắt đầu vẫn luôn tôn trọng nàng, cũng nghĩ phải dùng hết khả năng bảo vệ nàng, bởi vì hắn thường xuyên nhìn thấy trong ánh mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ kia lại xen lẫn vô vàn cô độc và tịch mịch.

Hắn thử không để ánh sáng trong đôi mắt kia tắt đi, nhưng hôm nay chủ nhân của chúng lại đeo kính râm, khiến hắn không thể nào kiểm chứng cảm xúc thật sự ẩn sâu dưới đáy của chúng.

Tính cách của Cẩu Phi Phi nhìn qua vô cùng ôn hòa, là người có thể dễ dàng trò chuyện vui vẻ với mọi kiểu người.

Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, tất cả đều là xác ngoài mà hắn ngụy trang.

Vì thế, hôm nay hắn vẫn khoác lên xác ngoài này, cười hỏi Chu Lệ Lệ, "Sao lại thế này, bữa tối hôm qua không hợp khẩu vị sao?"

Chu Lệ Lệ nghe câu này thì hơi hơi nhíu mày, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt rồi buông ra, "Không có a, ăn rất ngon." Vẫn ngon như những lần trước.

Dứt lời, trong lòng lại sinh ra vài phần bực bội, không hiểu do đâu, hoàn toàn không có manh mối.

Chu Lệ Lệ vốn dĩ cho rằng, sau khi nghe nàng nói câu kia, người đối diện sẽ dây dưa không ngừng.

Rốt cuộc người cùng nàng chỉ có một đêm tình đều sẽ đối với nàng dây dưa không ngừng, huống chi người này với nàng đã có quan hệ ổn định suốt mấy tháng.

Bất quá, nghĩ đến cũng kỳ quái, trước giờ nàng đều không cùng ai gặp mặt đến lần thứ hai, nhưng người này lại lần lượt đột phá phòng tuyến tâm lý của nàng, quả thực quá đáng giận.

Đang giận dỗi trong lòng, bỗng nghe được người ở đối diện thấp giọng cười khẽ.

Chu Lệ Lệ giương mắt, liền gặp phải một đôi mắt với biểu tình khiến người ta không hiểu ra sao.

"Cậu cười cái gì?" Chu Lệ Lệ nghiêng đầu một chút, nghiêm túc muốn biết đáp án.

Câu hỏi này không có cảm xúc, Cẩu Phi Phi cũng đoán không ra tâm tình lúc này của đối phương.

"Không cười gì cả." Cẩu Phi Phi chỉ chỉ bên ngoài, "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

Nhưng Chu Lệ Lệ lại không chịu buông tha, ra vẻ lạnh nhạt nhếch khóe môi, "Tôi khẳng định phải đi, nhưng trước khi đi, tôi muốn biết vừa rồi cậu cười cái gì."

Cẩu Phi Phi ngẩn người một khắc, ngay sau đó thần sắc lập tức khôi phục bình thường, bộ dáng đúng với một Enigma nên có, là nên khiến người khác không thể nắm bắt.

"Tôi cười cái gì a..." Cẩu Phi Phi như là đang nói chuyện với chính mình, hắn đứng lên, cầm áo khoác mặc vào, sau đó quay đầu nhìn về phía người còn ngồi trên sô pha, giọng điệu có chút mỉa mai, "Cười chính bản thân tôi... hình như đã quen với ly biệt rồi."

Dứt lời, hắn thuận tay cầm lấy áo khoác của Chu Lệ Lệ đưa cho nàng, nhẹ giọng nói, "Đi thôi?"

Nhưng những lời này lại như là một quả thủy lôi ném vào lòng Chu Lệ Lệ, khiến tất cả cảm xúc từ đáy lòng của nàng đều bị oanh tạc ra ngoài.

Không thể không thừa nhận, Enigma trước mặt này nhìn qua có vẻ vô tâm vô phế, tùy tính không thể kiềm chế, nhưng dường như lại biết cách khống chế cảm xúc của người khác.

Ngoài mặt nhìn như cái gì cũng không để bụng, cái gì đều có thể chấp nhận, kỳ thật nội tâm lại có một cán cân vô cùng linh hoạt.

Giống như thợ săn từ sớm đã bố trí tốt thiên la địa võng, đang lẳng lặng chờ con mồi mắc bẫy, mà cho dù là dã thú hung mãnh cỡ nào thì cũng đều sẽ rơi vào tấm lưới mà hắn đã dệt.

Chu Lệ Lệ bực bội, liền nói thêm vài câu khó nghe với Cẩu Phi Phi.

Đối phương lại chỉ thong dong tiếp chiêu, giống như việc có gặp mặt lần nữa hay không đều thật sự do Chu Lệ Lệ định đoạt, hắn hoàn toàn không sao cả.

Vì thế, đêm đó Chu Lệ Lệ khó được một lần cảm thấy mất mát.

"Tốt thôi, vậy cậu ngàn vạn lần đừng quấn lấy tôi." Chu Lệ Lệ nghiêng đầu, cười đến cực kỳ yêu dã, như là đóa hoa súng nở rộ trên vách đá.

"Cẩu Phi Phi, sau này cậu mà dám liên hệ tôi một lần thử xem!"

Hoa súng đỏ buông xong lời hung ác, không quay đầu mà rời đi.

Lá phong đỏ cũng không nhìn theo bóng dáng của nàng.

Nên thế, chia tay như thế cũng tốt.

Một cái ở trong nước, một cái trên mặt đất, căn bản làm sao có thể yêu nhau.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Tới khi thấy hai chữ "ăn khuya" trong chương này bị đặt trong dấu ngoặc kép thì tui mới ngộ ra rằng chữ "ăn khuya" ở chương trước không có nghĩa là ăn.

Chia sẻ với mọi người một đoạn vui vui trong series "En of Love: This is Love Story" (2020):

Jinny: Đây là...

Nuea: Em trai mình.

Jinny: Em trai... sao không giống anh gì cả.

Nuea: À... không phải em ruột.

Praram: "Anh" không có nghĩa là anh. Giống như "ba ba" không có nghĩa là ba. Chị hiểu chưa?

Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như thế chứ? ╮(╯▽╰)╭

./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.