Ta hình như cũng là con ruột của vị Trúc đại nhân kia. Chẳng phải cũng bị ông ta tìm về để gả thay cho con gái của ông ta và Kế thất hay sao.
Ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, mu bàn tay và lòng bàn tay còn có chỗ thô chỗ mềm, nghĩ lại con ruột cũng có đứa thân đứa sơ. Ta lại không biết hạ cổ, ở nhà họ Trúc chưa đầy ba tháng, làm sao sánh bằng viên ngọc quý được ông ta yêu thương bấy lâu nay? Yêu thương... bấy lâu nay...
Khoan đã!
Hơi thở ta chợt nghẹn lại, như tỉnh giấc sau một giấc mơ, ta đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
Đứa con được yêu thương bấy lâu nay, sao có thể đột nhiên không yêu thương nữa?
Trừ phi, bản chất là giả vờ!
Ta cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, lạnh lùng hỏi:
"Vô Dạng, chàng có thích đốt An Thần hương trước khi ngủ không?"
Hứa Quân An dường như rất lạ lùng vì sao cảm xúc của ta lại thay đổi nhanh đến vậy, chàng lắc đầu với vẻ nghi hoặc trong mắt.
"Khói lửa bay mù mịt, ta chưa bao giờ đốt An Thần hương."
"Vậy chàng thích gảy đàn không?"
Vẻ mặt Hứa Quân An càng thêm kỳ quái.
"Ta là một kẻ phá gia chi t.ử chỉ biết ăn chơi, ngay cả phổ đàn ta cũng không biết."
12
Có lẽ sắc mặt ta quá khó coi, Hứa Quân An căng thẳng đến nỗi đôi mắt hồ ly mở to, chạy lại đỡ vai ta. Thấy ta có vẻ đỡ hơn, chàng mới cẩn thận hỏi: "A Mãn à, tính khí nàng lớn đến vậy sao?"
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-trao-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y/5070843/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.