Chương trước
Chương sau
31
Cố Sâm Tây cầm lấy giẻ lau, chậm rãi lau bốn chữ viết bằn phấn rất to ấy đi. Tiếng lẹt xẹt lại chậm rãi vang lên trong tai, như là âm thanh của máy thu thanh khi chưa điều chỉnh đúng tần số.
Cố Sâm Tây yên tĩnh ngồi trên cửa sổ, trong xoang mũi vẫn còn xót lại mùi bụi phấn. Bên ngoài ô cửa sổ làm bằng thuỷ tinh, một vầng trăng lẻ loi treo trên khung trời. Trong tai là tiếng nước chảy càng lúc càng rõ ràng, vô số dòng nước chảy xiết cuốn theo bong bóng đục ngầu xối vào bờ sông, xối vào tảng đá, xối vào cỏ nước, xối vào tất cả những thứ nó bao phủ. Đủ loại tiếng nước chảy. Trước mắt tái hiện dòng sông to lớn đang chầm chậm chảy trôi những bi thương và lặng lẽ.
32
Nhật ký của Cố Sâm Tây:
Vì sao thế giới không giống như tớ tưởng tượng?
Vì sao các bạn ấy đều không giống cậu trước kia?
33
Buổi sáng lúc đi vào phòng học, Chung Nguyên không hề phát hiện các bạn học trong lớp có bất cứ phản ứng nào khác thường.
Cô quay đầu lại nhìn bảng đen sạch sẽ, sau đó nhìn Tần Bội Bội đang ngồi tại chỗ buộc tóc trước gương, nhẹ nhàng cắn cắn môi, sau đó không nói gì, cũng ngồi xuống chỗ của mình.
Cố Sâm Tây nhìn cô, không nói gì.
34
Chung Nguyên chọn một chiếc bàn không có người trong góc nhà ăn. Cô cúi đầu gắp thức ăn cho vào miệng, đuôi mắt liếc thấy một bóng người mặc sơ mi vừa ngồi xuống bên cạnh mình.
“Chân đã đỡ hơn chưa?” Cố Sâm Tây đặt cặp lồng lên bàn, hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Chung Nguyên đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vì sao phải làm thế?” Cố Sâm Tây cúi đầu không nhìn cô.
“Cái gì?” Chung Nguyên nhướng mày, không hiểu câu hỏi của cậu.
“Chữ trên bảng là tôi lau.” Cố Sâm Tây ngẩng đầu. “Chữ cậu viết trên bảng vào chập tối hôm qua.”
Biểu cảm của Chung Nguyên chậm rãi biến mất trên gương mặt trắng xanh. Cô đậy nắp cặp lồng lại, đặt tay lên trên nắp.
“Vì sao cậu phải làm như vậy?” Cố Sâm Tây tiếp tục hỏi.
Chung Nguyên vẫn không trả lời, hai tay đặt trên cặp lồng, cúi đầu không nhìn ra vẻ mặt.
“Cậu nói đi.” Cố Sâm Tây có chút tức giận.
“Chuyện này liên quan gì đến cậu?” Chung Nguyên đứng dậy, đẩy ghế đi ra bên ngoài.
“Mực đỏ trong ngăn kéo, mực đỏ dùng để đổ ra ghế cậu cũng là của cậu đúng không?”
“Chuyện đó cũng không liên quan gì đến cậu.” Chung Nguyên không quay lại, chậm rãi đi ra cửa nhà ăn.
“Đinh mũ trong giày, xe bị xịt lốp, bức ảnh cắt ghép, sách giáo khoa mất, tất cả đều là một tay cậu tính toán đúng không?” Cố Sâm Tây đứng lên nói với theo bóng lưng Chung Nguyên.
Chung Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn Cố Sâm Tây, viền mắt chậm rãi đỏ lên: “Chuyện không liên quan tới cậu.” Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
35
Có lẽ cô bé Lọ Lem tầm thường mà lương thiện không hề lương thiện, cô chỉ tầm thường. Có lẽ công chúa kiêu ngạo mà ác độc không hề ác độc, cô chỉ kiêu ngạo. Cô bé Lọ Lam dùng sự thông minh lanh lợi của mình miêu tả mình thành người lương thiện mà đáng yêu, đồng thời cũng miêu tả công chúa thành người ác độc bị người phỉ nhổ.
Ánh sáng từ cự ly hàng tỉ năm lao tới, chiếu rọi một nửa địa cầu ấm áp mà sục sôi. Còn nửa kia của thế giới, vẫn đắm chìm trong bóng tôi thinh lặng.
36
Trong phòng máy tính, điều hoà chạy vù vù.
Sau khi tiếng chuông tan lớp vang lên, học sinh tới tấp cởi túi bọc giày dưới chân ra, sau đó cầm cặp về nhà.
Cố Sâm Tây trực nhật đứng ở cửa, thu dọn túi bọc giày do các học sinh khác vứt ra lung tung, bỏ vào trong tủ bên cửa.
Lúc Tần Bội Bội ra tới cửa thì nghe thấy Cố Sâm Tây đang cúi đầu thu dọn túi bọc giày nói với mình một tiếng: “Xin lỗi”. Cô quay đầu lại nhìn cậu, sau đó hào hiệp nhún vai, đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Không có gì.”
Sau đó chạy ra hành lang.
Mái tóc đuôi ngựa buộc phía sau nhẹ nhàng nảy lên. Cố Sâm Tây cúi đầu, cười nhàn nhạt.
Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng học, Cố Sâm Tây đi tắt hết những máy tính mà một số người còn quên chưa tắt.
Đi tới một chiếc máy, phát hiện trên cổng USB có một chiếc USB do ai đó bỏ quên. Cậu bấm vào thư mụ đang hiện trên thanh tác vụ, sau đó nhìn lên màn hình, thế là ánh mắt không dời đi được nữa.
Một thư mục có tên “Tư liệu thực tế”, bên trong là vô số ảnh khoả thân của diễn viên khiêu dâʍ Nhật Bản.
Một thư mục có tên “Đáng đời”, chưa ảnh của Chung Nguyên trên mạng nội bộ của trường.
Trong thư mục thứ ba có tên “DONE” là ảnh ghép khoả thân của Chung Nguyên giống như những bức ảnh lần trước dán trên bảng đen. Hơn nữa là những bức ảnh không giống lần trước.
Cố Sâm Tây im lặng tắt cửa sổ đi. Vừa đứng dậy tì có tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến.
Tần Bội Bội chạy vọt vào phòng máy, đi tới chỗ chiếc máy tính trước mặt Cố Sâm Tây, đưa tay rút USB ra: “Ai da, quên mất chưa rút, tớ lúc nào cũng đãng trí vậy đấy.”
Nói xong cất USB vào túi, cười cười với Cố Sâm Tây, sau đó xoay người đi ra.
Lúc đi tới cửa, tb quay đầu lại, nhìn Cố Sâm Tây yên lặng không nói dưới đen huỳnh quang, giơ chiếc USB trên tay lên, nhướng mày cười hỏi: “Nhìn thấy rồi chứ?”
Cố Sâm Tây bị ánh đèn chiếu trắng xanh, đứng tại chỗ không nói gì.
Trên mặt Tần Bội Bội lại một lần nữa xuất hiện nụ cười hoàn mỹ.
37
Đoá hoa màu trắng to lớn nở ra trong bóng tối.
Sau khi được tưới nước suối mát lạnh thì giội rửa, càng trở nên trắng tinh khiết, hơn nữa toả ra hương thơm mát lạnh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.