11
Trong bóng tối, Dịch Dao không hề nhúc nhích, thậm chí không lên tiếng.
Lâm Hoa Phượng bật công tắc đèn, dưới ánh sáng, vết tay màu đỏ gay gắt hiện rõ trên mặt Dịch Dao.
“Mày câm rồi hả? Mày nói đi!” Lại là một bạt tai nữa giáng xuống.
Dịch Dao không đứng vững được, ngã xuống bên cạnh cửa.
Cô vẫn không động.
Một lát sau, vai Dịch Dao rung lên mấy cái. Cô hỏi: “Mẹ, mẹ không thấy con đâu, có đi tìm con không?”
“Tìm mày?” Giọng Lâm Hoa Phượng cất cao tám quãng. “Mày có chết giấc bên ngoài thì tao cũng chẳng quan tâm. Tốt nhất là mày chết rồi cũng đừng về tìm tao nữa!”
Cảm giác đau đớn đó chạy lên đến huyệt thái dương. Chỗ vừa bị va chạm càng thêm nhức nhối.
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, bố nói với mình, con đừng đến tìm bố.
Mẹ nói với mình, mày chết rồi cũng đừng về tìm tao.
Dịch Dao sờ sờ bụng mình, thầm nói, con ngốc thế, tại sao lại tìm đến mẹ làm gì.
Dịch Dao vịn tường đứng lên, lau nước tuyết trên trán, bỏ tay xuống mới phát hiện là máu.
Cô nói: “Mẹ, sau này con không tìm ai nữa. Con không tìm mẹ, con cũng không tìm bố. Con tự sinh tự diệt.”
“Mày đi tìm bố mày à?” Hai mắt Lâm Hoa Phượng đột nhiên tối đi như ngọn nến bị gió thổi tắt.
Dịch Dao ờ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ đã cảm thấy Lâm Hoa Phượng lao tới như phát điên, tóm tóc cô, không ngừng đập đầu cô vào tường.
Tề Minh bật đèn, từ trên giường ngồi dậy.
Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thuong-nguoc-dong-thanh-song/258533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.