HỒI THỨ HAI
Tớ cũng đã quên, phải chăng thế giới trước kia vốn yên tĩnh chỉ có tiếng đàn.
01
Có một số thứ ngăn cách giữa người với người có thể dễ dàng cắt ra khe rãnh thật sâu giữa hai bên, sau trận mưa sẽ biến thành sông, không còn cách nào vượt qua được nữa.
Nếu như mặt sông lại có sương mù...
Giống như Tề Minh lúc mười bốn tuổi lần đầu tiên mộng tinh làm bẩn qυầи ɭóŧ, buổi sáng thức dậy nhét quần xuống dưới gối, sau đó đến lớp học bình thường. Buổi tối về nhà tắm rửa xong, cậu cầm chiếc qυầи ɭóŧ buổi sáng đi vào nhà vệ sinh. Lúc gặp mẹ, mặt cậu hơi đỏ lên.
Mẹ thấy cậu cầm chiếc quần, theo thói quen đưa tay lên định nhận lấy, nhưng ngoài ý muốn là lại bị Tề Minh từ chối.
"Tự dưng con lại đi giặt quần làm gì, chẳng phải mẹ vẫn thường giặt giúp con hay sao. Hôm nay thằng con ngốc của mẹ bị trúng tà à?" Mẹ vẫn đưa tay ra. "Đưa đây cho mẹ, con mau đi học đi."
Tề Minh nghiêng người đi, mặt như sắp bốc cháy: "Không cần, tự con giặt được."
Lách qua người mẹ để vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Mẹ đứng ngoài cửa, nghe tiếng vòi nước chảy ào ào bên trong, bỗng bật cười như đang suy nghĩ gì đó.
Tề Minh từ nhà vệ sinh đi ra, vẩy nước trên tay, vừa đưa tay lau vào khăn tắm đã thấy mẹ đứng giữa phòng khách nhìn mình, trên mặt mang nụ cười. "Con trai ngốc, con tưởng mẹ không biết à?"
Đột nhiên có cảm giác không thoải mái từ mạch máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thuong-nguoc-dong-thanh-song/258531/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.