Khương Quy Nguyên rống lên như vậy cũng không phải là vì quá phẫn nộ, chủ yếu là vì cảm thấy quá bất ổn.
Viên cảnh sát giao thông bên kia trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Cục trưởng Khương, chiếc xe đầu tiên chúng tôi giữ lại là của thư viện tỉnh, nếu không thì ngài cho người quen điều tra xem, chiếc xe kia là của ai?
"Của thư viện tỉnh?" Khương Quy Nguyên căn bản không xem đơn vị này ra gì, nhưng lúc này hắn lại cố gắng nghĩ xem mình có người quen nào công tác trong thư viện tỉnh hay không? Đáng tiếc là cục trưởng Khương không phải là người quá kém, thế nên không có kết giao gì với đơn vị này.
Nhưng đây chính là điểm mấu chốt, không biết thì phải tìm người. Cục trưởng Khương cân nhắc năm phút, cuối cùng cũng tìm được người quen công tác trong thư viện tỉnh, cũng biết chiếc xe hiện đại kia thuộc về người nào.
Mạc Tiểu Bắc, cái tên này nghe qua có vài phần khí thế, nhưng nghe vào tai lại làm cho toàn thân Khương Quy Nguyên chợt lạnh buốt. Hắn là một trong các vị phó cục trưởng cục công an thành phố Rừng Mật, hắn sao không biết vợ của chủ tịch Vương tên gì được?
"Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, giữ xe của chủ tịch Vương, lại làm cho chủ tịch Vương không thể bắt được xe đi về, những chuyện này phát sinh trên người chủ tịch Vương, ai có thể giữ được mình nữa?"
Khi không còn cách nào khác Khương Quy Nguyên đành phải gọi điện thoại cho Hoàng Sinh Diệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075248/chuong-2708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.