Trước khi đến thuyết phục Nghiêm Khâm Binh thì Hà Kiến Chương đã nghĩ đến vài đối sách. Có người nói nịnh hót một trăm câu cũng không bằng làm cho lãnh đạo một chuyện thoải mái, điều này giống như gãi ngứa cho lãnh đạo, nếu lãnh đạo cảm thấy ngứa sau lưng đứng ngồi không yên nhưng vươn tay ra gãi lại không đến được, vào thời điểm này nếu như anh có thể hành sự theo hoàn cảnh, tiến lên khẽ vươn tay làm tốt công tác, hơn nữa còn làm cho lãnh đạo thoải mái, như vậy lãnh đạo sẽ nhớ kỹ về anh.
Hà Kiến Chương tuy tuổi tác đã lớn, trong lòng cũng không có yêu cầu quá cao ở phương diện chính trị, thế nhưng công tác cực kỳ cẩn trọng, cực kỳ đúng chỗ. Hơn nữa hắn lại cho rằng Vương Tử Quân có ơn tri ngộ với mình, hễ là những công tác nào mà Vương Tử Quân sắp xếp thì hắn đều hoàn thành cẩn thận với tất cả khả năng của mình.
- Chủ tịch Hà, ngài sao lại đến đây? Có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, bây giờ lại làm ngài phải tự mình đến rồi. Sau khi bắt tay Hà Kiến Chương thì Nghiêm Khâm Binh dùng giọng nhiệt tình nói, sau khi nói xong lại cảm thấy mình quá mất mặt.
Hà Kiến Chương cười ha hả nói: - Chủ tịch Nghiêm, hai người chúng ta cũng chỉ cách nhau vài bước đi đường, tôi đi qua cũng không phải chỉ là mất chút thời gian thôi sao?
Thư ký rót trà cho hai vị lãnh đạo xong thì nhanh chóng đóng cửa rời đi, lúc này trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075240/chuong-2700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.