Lôi Yên Hồng có thể đi đến vị trí hiện tại thì căn bản cũng là người thông minh, nàng đã biết được đáp án từ miệng Vân Lợi Quảng. Sau khi trầm ngâm giây lát thì cười khanh khách nói: - Cám ơn chủ tịch Vân, tôi biết nên làm thế nào.
- Được rồi, tôi cúp máy đây. Vân Lợi Quảng tuy thích lúc không có việc gì làm thì nói vài câu với người phụ nữ mặc dù không xinh đẹp nhưng vẫn còn vài phần quyến rũ này, thế nhưng bây giờ hắn có việc, hơn nữa còn là việc lớn, vì vậy nhanh chóng cúp điện thoại.
Vân Lợi Quảng nhìn thoáng qua thời gian trò chuyện, phát hiện mình nói với Lôi Yên Hồng hơn ba phút, thế là không khỏi lắc đầu.
- Tiểu Đạt, Cổ Dương còn chưa nói gì sao? Vân Lợi Quảng sợ chính mình không để ý chuyện chung quanh nên hỏi thư ký.
Thực tế khi hỏi vấn đề này thì Vân Lợi Quảng cảm thấy giọng điêuj của mình có vài phần khô cằn, hắn làm lãnh đạo, không thích biểu hiện sự gò bó trước mặt thư ký. Nhưng có một câu nói thế này: Trong mắt thư ký không có vĩ nhân, Vân Lợi Quảng cũng không ngoại lệ, những bệnh tật nhỏ trên người hắn vẫn để lộ ra rất rõ ràng.
- Chủ tịch Vân, trưởng ban Cổ còn chưa gọi điện thoại đến, nếu không thì tôi gọi điện thoại hỏi xem thế nào? Thư ký dùng giọng trưng cầu ý kiến hỏi Vân Lợi Quảng.
Vân Lợi Quảng khoát tay nói: - Thôi khỏi, chờ chút nữa xem sao.
Ba phút sau Cổ Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075237/chuong-2697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.