- Chân lão đã thức dậy, đang tâp thể dục trong sân. Tôi đến gọi ngài từ sớm, thế nhưng nghe thư ký nói ngài ngủ rất say, cảm thấy hôm qua ngài đã mỏi mệt, cũng khó có được giấc ngủ tốt, thế nên cũng không gọi ngài. Phương Anh Hồ căn bản tự tiện làm chủ thay cho Sầm Vật Cương, tấ nhiên là vì hắn lo lắng cho lãnh đạo. Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phương Anh Hồ, hắn không khỏi cười nói: - Ôi, bây giờ đã già rồi, hoạt động nhiều cũng mệt mỏi, thời gian không buông tha cho người nào.
Phương Anh Hồ chỉ cười mà không nói, hắn không thích hợp nói ra vài lời khẳng định với Sầm Vật Cương vào lúc này. Vì có vị lãnh đạo nào coi mình đã già? Khi Sầm Vật Cương đứng lên thì Phương Anh Hồ khẽ hỏi: - Chân lão chuẩn bị ăn điểm tâm trong nhà ăn, bí thư ngài có đi qua không?
- Tất nhiên là phải qua, đúng rồi, chủ tịch Vương đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương chỉnh lại cổ áo rồi dùng giọng giống như tùy ý hỏi.
- Chủ tịch Vương giống như chuẩn bi quay về, trong tỉnh có không ít chuyện, còn có một tổ công tác xuống kiểm tra khảo sát. Phương Anh Hồ nói đến đây thì lại cười: - Chủ tịch Vương rất bận rộn.
Sầm Vật Cương nghĩ đến tình cảnh Vương Tử Quân đi theo bị người ta lạnh nhạt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Cho đến nay thì Sầm Vật Cương cảm thấy mình là người rộng lượng, thế nhưng bây giờ lão mới chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075218/chuong-2678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.