Vương Tử Quân ngồi trên mặt ghế trong phòng khách, hắn nở nụ cười vui vẻ nhìn Đỗ Tự Cường ngồi ở phía đối diện. Lúc này Đỗ Tự Cường đã già đi rất nhiều, đặc biệt là mái tóc đã bạc trắng.
- Chủ tịch Vương, tôi vẫn muốn đến thăm anh, thế nhưng lại ngại quấy rầy công tác của anh. Đỗ Tự Cường có chút kích động, lão uống một ngụm nước rồi dùng giọng thận trọng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ tịch Đỗ bất cứ khi nào muốn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phái người đi đón anh.
Hai người trò chuyện với nhau, chủ đề chợt quay về những người trước kia công tác trong huyện. Hai người nghe tin tức của cố nhân mà không khỏi liên tục thổn thức. Nhưng lúc này những người được xưng là cố nhân với Vương Tử Quân căn bản đều đã về hưu mất rồi.
Dưới thái độ bình dị gần gũi của Vương Tử Quân thì cảm giác bất an của Đỗ Tự Cường dần biến mất, lão cười ha hả tán gẫu với Vương Tử Quân, vẻ mặt có vài phần đỏ ửng.
Mễ Tịnh An há hốc mồm nhìn bố vợ mình trò chuyện cùng Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi đầy cảm xúc. Hắn không ngờ bố vợ mình ở tỉnh Sơn Nam xa xôi, hơn nữa đã về hưu, thế nhưng lại có thể diện trước mặt chủ tịch Vương như vậy.
Bố mình đến thành phố An Dịch thì được mời sang tỉnh Mật Đông, tuy bố vợ không giúp gì nhiều cho công ty của mình, thế nhưng để cho người ta biết nhà mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074984/chuong-2444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.