- Có việc gì? Uông Thanh Minh dừng động tác đi lại của mình, gương mặt chợt trở nên ngưng trọng.
Nhạc Dương Tung lúc này có chút hối hận, thầm nghĩ mình không có chuyện gì thì đi gần về phía chủ tịch Vương làm gì cho mệt? Bây giờ thì tốt, chỉ sợ sự việc là củ khoai lang phỏng tay. Nhưng hắn biết sự việc đến nơi này thì căn bản không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì nói: - Chủ tịch Vương nhờ tôi hỏi ngài, đó là ngài đã có phương án gì tốt ở phương diện sửa trị những người ngồi không ăn lương hay chưa?
Uông Thanh Minh không nói gì, hắn chỉ ngồi xuống chiếc ghế của mình rồi trầm ngâm. Nhạc Dương Tung đứng đối diện với hắn cảm thấy càng ngày càng có hương vị không đúng. Khi hắn thầm nghĩ bây giờ mình phải tiếp nhận sự lãnh đạm của lãnh đạo, chợt nghe Uông Thanh Minh đột nhiên nói; - Chuyện này tôi biết rồi.
Ngay sau đó Uông Thanh Minh cũng không nói gì, thế nhưng một câu đó không khỏi làm cho Nhạc Dương Tung phải thở dài một hơi. Thầm nghĩ tâm tình của trưởng phòng cũng không quá tệ, nếu không chính mình căn bản là không chịu nổi.
Nhạc Dương Tung rời khỏi phòng làm việc của Uông Thanh Minh, hắn đi về phòng của mình, trong đầu không khỏi suy xét về thái độ của Uông Thanh Minh. Hắn căn bản hiểu rất rõ về Uông Thanh Minh, vị lãnh đạo này nhìn qua thì thấy có vẻ ôn hòa, thế nhưng lại là người cứng nhắc, thật sự rất có thủ đoạn. Lúc này lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074977/chuong-2437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.