Anh Lý chợt lên tiếng: - Cậu em, xe của cậu bị đập, tất cả là vì giúp đỡ tôi, xảy ra chuyện này tôi không thể không quản được.
Anh Lý nói rồi lấy bóp của mình ra, hắn cố gắng lục lọi nhưng cũng chỉ lấy ra được một trăm đồng mà thôi.
- Chị Tôn, làm phiền chị cho tôi mượn một ngàn, ngày mai tôi trả.
- Được, tôi sẽ đi lấy cho anh. Tôn Nhị Nương là người có tính tình hào sảng, nàng định xoay người đi vào trong quán. Vương Tử Quân thấy Tôn Nhị Nương xoay người rời đi thì chặn lại: - Anh Lý, không cần, xe của tôi có bảo hiểm, dù xảy ra chuyện gì thì cũng có công ty bảo hiểm chi trả.
Vương Tử Quân nếu nói khác đi cũng không có vấn đề, thế nhưng lại mất công giải thích, thế là hắn trực tiếp đưa công ty bảo hiểm ra, làm cho anh Lý không tiếp tục đưa tiền sửa chữa xe.
Triệu Hiểu Bạch vừa mới đi gọi điện thoại quay về, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy, hắn cũng không biết công ty bảo hiểm có chi trả hay không, thế nhưng cũng không thể làm cho chủ tịch Vương xấu hổ, thế là nói theo: - Đúng vậy, tất cả có công ty bảo hiểm, không có vấn đề gì đâu.
Sau khi nghe hai người Vương Tử Quân nói như vậy thì Tôn Nhị Nương dừng lại, nàng dùng giọng chờ mong hỏi: - Thật sự là công ty bảo hiểm sẽ chi trả sao?
Lúc này Vương Tử Quân hoàn toàn hiểu rõ câu nói chờ mong của bà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074802/chuong-2262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.